Nguyên Lý không biết mình đã đến bờ sông Hoài như thế nào, chỉ nhớ rằng Ngựa Xích Vũ đã lao đi với tốc độ không ai có thể theo kịp. Gió lạnh thổi vào mặt làm cho máu trong cơ thể cậu dường như chảy ngược, dần dần trở nên lạnh lẽo. Cơn đau đầu vì gió khiến Nguyên Lý nghĩ rằng Ngựa Xích Vũ không nên là của cậu, mà nên là của Sở Hạ Triều. Con ngựa này chạy nhanh như vậy, biết đâu có thể giúp Sở Hạ Triều thoát khỏi hiểm nguy. Bờ sông Hoài đúng như lời của đội thân cận đã nói, vẫn còn dấu vết của trận giao tranh. Xác chết nằm ngổn ngang, trong số 5.000 binh sĩ theo Sở Hạ Triều, hơn nửa đã chết. Rất nhiều khuôn mặt là những người mà Nguyên Lý đã từng gặp. Nguyên Lý nhìn xung quanh, cảm thấy xung quanh thật yên tĩnh, tĩnh đến mức cậu chỉ còn nghe thấy tiếng thở của chính mình, không có tiếng gió, cũng chẳng có tiếng nước chảy. Cậu từng bước tiến qua những thi thể, đi đến sát bờ sông. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương