Sau bữa ăn, Viên Tùng Vân mang ra sa bàn mà ông đã chuẩn bị. Sa bàn này to bằng hai chiếc bàn, trên đó địa hình đồi núi, sông ngòi, rừng rậm được tái hiện vô cùng chi tiết, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nắm được toàn cảnh. Ngoài ra, các vị trí của các bộ lạc man di bốn phía và triều đình của người Hung Nô cũng được đánh dấu bằng cờ. Viên Tùng Vân xoa xoa tay, nói: “Văn công xem vị trí có đúng không? Đây là do những người thuộc cơ quan Viện lương thực của ngài giúp ta vẽ ra. Nguyên Lý nhìn kỹ một lượt, tìm thấy ngọn đồi mà trước đó cậu và Giả Thanh đã trốn chạy khi bị kỵ binh Hung Nô truy đuổi. Cậu gật đầu nói: “Về cơ bản không có sai sót. Sở Hạ Triều lập tức trao cho Viên Tùng Vân ánh mắt tán thưởng: “Làm tốt lắm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương