Tối trước ngày gặp mặt các quan viên mới, vì Nguyên Lý cứ liên tục nói về những vị quan mới này, dù đã bị Sở Hạ Triều cảnh cáo mấy lần nhưng cậu vẫn không dừng lại, khiến người đàn ông “đã có tuổi” kia nổi giận. Sở Hạ Triều cười lạnh, bế Nguyên Lý lên giường và dạy cho cậu một bài học.

Không rõ là đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng sớm, Nguyên Lý uể oải mở mắt.

Toàn thân mỏi nhừ, cảm giác nặng nề như vừa vận động quá sức. Nguyên Lý lờ đờ mở mắt, quay đầu nhìn xuống cánh tay lộ ra khỏi chăn, thấy đầy những vết đỏ do bị mút, trên cánh tay trắng trẻo, các đường gân xanh nổi bật, trông vô cùng ám muội và xa hoa.

Nguyên Lý cựa quậy một chút, liền cảm nhận được một người ở phía sau đang dán sát vào mình, hôn lên tai, cổ và môi cậu, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn: “Ngủ thêm một lát đi.”

Hương thơm trong phòng nồng đậm, khiến người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ.