Cao cao tại thượng, cô đơn lạnh lẽo. Nguyên Lý ngày càng thấm thía câu nói này. Dù là thuộc hạ, người thân hay bạn bè, khi địa vị của Nguyên Lý ngày càng cao, mọi người trước mặt cậu đều phải cân nhắc kỹ lưỡng từng lời nói, hành động thận trọng, sợ rằng sẽ làm cậu phật lòng. Càng ở trên cao, càng cô độc. Dù chưa chính thức bước lên vị trí đó, nhưng Nguyên Lý đã dần thấu hiểu ý nghĩa của bốn chữ “cô gia quả nhân” (người cô độc). Ngoại trừ cha mẹ và Sở Hạ Triều, không còn ai dám gọi Nguyên Lý bằng tên tự nữa. Mọi người đều gọi cậu là “Văn Công”, coi cậu như một quân chủ mà đối đãi. Dù cậu vẫn giữ thái độ ôn hòa như trước, họ cũng không dám tùy tiện. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương