Khi danh sách quà từ Thanh Châu và Duyện Châu đến tay Nguyên Lý, cậu chỉ thốt lên, “Hay lắm, hai người này quả là chịu chi!” Danh sách quà quá dài, Nguyên Lý ngồi xem đến tận bữa tối vẫn chưa xong. Sở Hạ Triều từ ngoài bước vào, liếc qua danh sách một cái rồi nói, “Bên ngoài đều đang đồn rằng ngươi đã đoán trước được rằng Xa Khang Bá và Huệ Tự Trân sẽ tặng ngươi quà. Nếu đã đoán trước được, sao phải xem kỹ thế?” Nguyên Lý ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ta đoán khi nào chứ?” Sở Hạ Triều nhướn mày, giọng điệu đầy bất ngờ, “Ngươi không đoán được sao?” “Ta đâu có thần thông đến mức đoán được cả chuyện này,“ Nguyên Lý nhíu mày, bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ nghĩ là khi ngươi tấn công Ngô Thiện Thế, bọn họ sẽ đến tham gia để chứng tỏ mình trong sạch. Nếu ba đạo quân cùng hợp lực, chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều khi đánh Ngô Thiện Thế. Nếu hai người họ đủ thông minh, họ sẽ có ý định liên minh với chúng ta. Nếu không, chúng ta có thể lấy danh nghĩa đồng minh của Ngô Thiện Thế để đè bẹp họ... Ai ngờ Ngô Thiện Thế lại quá yếu, ngươi đã trở về trong vòng một tháng, không cho họ cơ hội nào cả.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương