Sở Hạ Triều phản ứng rất nhanh, ngay lập tức đứng dậy, kéo ghế ngồi xuống bên bàn, ra vẻ nghiêm túc thưởng thức trà. Hắn vừa ngồi xong, cánh cửa đã bị Trần thị đẩy mở. Trần Thị cánh tay khoác theo một cái giỏ, vẻ mặt lo lắng bước nhanh vào. Vừa nhìn thấy Nguyên Lý, bà mới thở phào nhẹ nhõm. Bà định lên tiếng hỏi thăm, nhưng lại trông thấy Sở Hạ Triều đang ngồi ngay ngắn bên bàn, vẻ ngạc nhiên thoáng qua, “Tướng quân cũng ở đây à.” Sở Hạ Triều khẽ gật đầu, trầm tĩnh đáp: “Bá mẫu.” Trần Thị cười nhẹ, sau đó nhanh chóng bước đến bên giường, liếc Nguyên Lý một cái trách móc: “Ta ở nhà nghe tin con bị trẹo chân, vội vàng đến xem ngay. Lớn rồi mà vẫn còn không cẩn thận thế sao?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương