Nguyên Lý bắt đầu nghi ngờ liệu đầu óc của Sở Hạ Triều có vấn đề hay không. Cậu vừa cười vừa vỗ vài cái vào hắn, suýt nữa đá hắn rơi khỏi ngựa.

Sở Hạ Triều không hề chống trả, mãi đến khi có người quay lại nhìn họ, hắn mới nhanh chóng nắm lấy cổ tay Nguyên Lý, khẽ ho vài tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Thôi nào, đánh cũng đã đánh rồi, bớt giận đi.”

Hắn còn hạ giọng nói thêm: “Lạc Quân, ở ngoài giữ thể diện cho ta một chút.”

Nguyên Lý nhìn hắn cười mà chẳng cười, trong lòng càng thêm tức giận.

Chỉ vì một câu đùa cợt đó mà Nguyên Lý giận dỗi cả ngày, không thèm nói chuyện với Sở Hạ Triều.