Sở Hạ Triều vốn định đùa giỡn với Nguyên Lý một chút, nhưng vừa nghe những lời này thì liền cảm thấy đau đầu. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ hỏi: “Kế hoạch đồn điền là gì?” Nguyên Lý nghiêm túc giải thích với hắn: “Kế hoạch đồn điền là thu gom những ruộng đất hoang vô chủ, sau đó chiêu mộ dân lưu lạc và binh lính, tổ chức họ thành các nhóm theo biên chế quân đội. Chúng ta sẽ cung cấp đất đai, hạt giống, trâu cày và nông cụ, còn họ sẽ khai hoang và canh tác. Thu hoạch được sẽ chia theo tỷ lệ giữa quốc gia và người nông dân đồn điền. Hiện tại, trong vùng U Châu và Tịnh Châu, các gia tộc lớn đều đã chạy trốn vì chiến loạn, trong tay chúng ta có rất nhiều đất đai vô chủ, rất thích hợp để thực hiện kế hoạch đồn điền.” Sở Hạ Triều có vẻ suy nghĩ, “Vậy chẳng phải giống như thuê tá điền sao?” “Gần như vậy,“ Nguyên Lý ngẫm nghĩ, “nhưng đồn điền có chia ra quân đồn và dân đồn. Dân đồn chủ yếu là canh tác để sản xuất lương thực, còn quân đồn thì tập trung vào phòng thủ, trong thời gian không có chiến tranh, họ sẽ canh tác để tự cung tự cấp lương thực cho quân đội.” Sở Hạ Triều kéo cậu đến ngồi xuống ghế. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương