Mặc dù đã giả vờ làm thần côn và dùng một vài thủ đoạn mê tín... khụ, nhưng sau khi thẳng thắn nói chuyện này với đám tâm phúc, Nguyên Lý cảm thấy như vừa được “come out” thành công, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.

Nụ cười rạng rỡ của cậu không thể kìm lại được, đến bữa trưa còn ăn thêm một bát cơm. Sở Hạ Triều cũng vậy, sau khi ăn xong, hắn đột ngột vác Nguyên Lý lên rồi trở về phòng, ném cậu thẳng xuống giường.

Nguyên Lý bị ném đến choáng váng, chưa kịp phản ứng thì Sở Hạ Triều đã áp sát.

Những nụ hôn mãnh liệt như gió bão trút xuống, như thể muốn nuốt chửng Nguyên Lý, tham lam và nóng bỏng, tựa như ngọn lửa bùng cháy khi hai mảnh gỗ cọ vào nhau, dễ dàng thổi bùng lên khát khao.

Ngón tay Nguyên Lý siết chặt lấy lưng Sở Hạ Triều, một bàn tay không yên phận đã luồn vào trong áo cậu. Phải rất lâu sau, Sở Hạ Triều mới buông ra.