Ngựa phi nhanh về phía phủ Sở Vương. Sở Hạ Triều vòng tay qua eo Nguyên Lý, nắm chặt dây cương. Nguyên Lý ngồi thẳng lưng, giữ khoảng cách một chút với lồng ngực của Sở Hạ Triều, trông vô cùng ngay ngắn. Sở Hạ Triều liếc nhìn cậu, ánh mắt dừng lại và lướt dọc theo từ gáy xuống đến xương cụt của Nguyên Lý, mượt mà như một cây cung. Hắn nhìn mà tay ngứa ngáy, không kìm được mà lén lút chạm nhẹ vào eo của Nguyên Lý. Nguyên Lý lập tức tức giận, quay mặt lại, cảnh cáo Sở Hạ Triều bằng một cái nhìn đầy đe dọa, “Đứng đắn chút đi. Ánh mắt đó suýt làm Sở Hạ Triều tê liệt, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và uy nghiêm, nhưng lời nói lại mang đầy ý trêu ghẹo, “Sao thế, sờ vào thê tử của mình cũng không được à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương