Ngô Thiện Thế cũng giật mình, nói: “Điều này...”

Chu Công Đán mỉm cười, “U Châu là một pháo đài quân sự, quan trọng hơn nhiều so với Tịnh Châu. Hơn nữa, U Châu chính là hậu phương lớn của Sở Hạ Triều và Nguyên Lạc Quân. Nếu có thể chiếm được U Châu, thì hai người đó còn đáng sợ gì nữa? Thưa chủ công, đây là một cơ hội lớn. Đừng nhìn U Châu trước đây quá nghèo khó, nhưng hiện tại đã khác, Nguyên Lạc Quân đã cải cách nhiều thứ trong U Châu. Chỉ cần nhìn vào việc cậu ta có thể phát triển U Châu đến mức này, ta có thể thấy tiềm năng của U Châu.”

Ngô Thiện Thế cảm thấy động lòng, nhưng rồi nhanh chóng thở dài, “Ký Châu đang thiếu lương thực, ngay cả việc tham gia vào Tịnh Châu cũng không thể, làm sao có thể chiếm được U Châu?”

“Đó cũng là một trong những lý do tại sao kẻ hèn cảm thấy ý tưởng của mình thô thiển,“ Chu Công Đán thở dài tiếc nuối và lắc đầu, “Nhưng cơ hội ngàn năm có một này đang ở ngay trước mắt, U Châu đang dồn hết sự chú ý vào Tịnh Châu, Sở Hạ Triều đã mang quân đi, trong U Châu chỉ còn lại thảm họa tuyết và người tị nạn... Thật đáng tiếc là chúng ta không có lương thực để xuất binh.”

Nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối đến đau lòng của hắn, Ngô Thiện Thế càng cảm thấy lung lay, không thể nhịn được mà hỏi lại Vương Vân, “Thật sự không thể gom đủ lương thực để xuất binh sao?”