Kỷ Minh Dao từ từ khép mắt lại, rồi mở ra lần nữa. Chiếc gối bên cạnh bình tĩnh nói cho nàng biết thời gian và địa điểm. Xe ngựa vừa rời khỏi cổng thành, còn khoảng một canh giờ nữa mới tới trang viên. Hiện tại mới là đầu giờ Mão. Thường ngày vào giờ này, dù ở trong phủ An Quốc công, Kỷ Minh Dao đa phần vẫn còn nằm trong màn, chưa mở mắt. Hơn nữa, nàng không thích rửa mặt thay đồ trong xe. Không gian chật chội, xe ngựa lại xóc nảy, ánh sáng yếu ớt. Dù có thắp đèn thì cũng không sáng bằng trong phòng. Nếu mở cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào, bụi đất sẽ bay vào đầy xe. Đến trang viên cũng chỉ hơn bảy giờ một chút, rửa mặt, ăn sáng đều không muộn, lại có thể thay đồ sạch sẽ ngay! Thế thì tiếp tục ngủ thôi! Năm giờ sáng luôn là thời điểm ngủ ngon nhất! Kỷ Minh Dao ngoan ngoãn thu hai tay vào trong chăn, không dám như thường ngày trước khi ngủ lại ấn chỉnh gối cho vừa ý... Trước khi nhắm mắt, nàng quay mặt về phía chiếc gối nói: “Nếu chàng thấy buồn chán khi ngồi trong xe, thì cứ xuống chạy ngựa một lát, không cần phải ở đây với ta, cũng không phải sợ làm ta thức giấc. Hình như qua một lúc, chiếc gối mới đáp lại một tiếng. Phu nhân có lẽ đã ngủ lại rồi. Đường đất vàng bên ngoài thành không bằng đường lát đá bên trong, dù xe ngựa được đóng chắc chắn đến đâu, khi đi trên đó vẫn có chút xóc nảy. Thôi Khuê ngồi rất vững, không nghiêng ngả, nhưng cũng không tránh được việc xe hơi rung lắc theo nhịp. Thế mà phu nhân vẫn ngủ rất say trong sự rung lắc ấy. Thôi Khuê không dám động đậy nhiều, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn nha hoàn đang hầu trong xe. Thanh Sương nhanh chóng hiểu ý, đáp nhỏ nhẹ: “Phu nhân vốn không thích sự xóc nảy và buồn tẻ khi ngồi xe, nên mỗi lần rời thành đều ngủ trên xe, không phải chỉ hôm nay. Trước đây khi phu nhân cùng Bảo Khánh quận chúa rời thành, quận chúa ngồi trong xe cảm thấy buồn chán sẽ xuống ngựa đi dạo. Thôi Khuê gật đầu. Xem ra phu nhân quả thật không biết cưỡi ngựa. Thanh Sương cũng không nói thêm, vẫn cúi đầu ngồi yên chờ lệnh. Nhưng suốt dọc đường cho đến khi xe gần tới trang viên, Thôi Khuê cũng không phân phó thêm gì. Thanh Sương tự thấy rằng, trong số những người hầu hạ bên cạnh phu nhân, nàng được xem là người có tính nhẫn nại khá tốt. Lại được phu nhân tin cậy, hôm nay là lần đầu tiên phu nhân cùng cô gia rời thành, nàng tất nhiên là người đầu tiên được vào xe hầu hạ, sau đó sẽ kể lại cho những người khác để biết nên lưu ý điều gì khi phục vụ. Bốn, năm ngày qua, nàng cũng coi như hiểu đôi phần về cách làm việc của cô gia. Hơn nữa, lại không phải hầu cô gia một mình, mà còn có phu nhân trong xe, hẳn không khó khăn gì. Thế nhưng, suốt chặng đường nàng chẳng hầu hạ được gì, đến lúc xuống xe lại cảm thấy thà được hầu phu nhân rửa mặt chải đầu còn hơn, ít nhất không phải ngồi cứng đờ suốt một canh giờ. Lưng và chân nàng mỏi nhừ. Nàng nghĩ, có lẽ nên dặn Xuân Giản và các nha hoàn khác, sau này mỗi người phải tập tĩnh tọa và tĩnh lập (ngồi và đứng yên) nhiều hơn. Đây vốn là kỹ năng đầu tiên mà một nha hoàn phải học. Trước khi được chọn vào hầu hạ phu nhân, tất cả đều đã được rèn luyện nghiêm khắc. Nhưng phu nhân bao năm nay quen chiều chuộng các nàng, phu nhân thích nằm, nên không bao giờ bắt các nàng đứng lâu. Vì vậy mà kỹ năng vốn được luyện từ nhỏ cũng dần mai một. Chỉ mới ngồi trong xe một canh giờ mà đã thế này, sau này nếu phu nhân phải đi xa hơn thì sao? Cô gia còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ được cử đi làm quan ở nơi khác. Xe ngừng lại. Kỷ Minh Dao vẫn còn đang ngủ. Do dự một lát, Thôi Khuê không đánh thức nàng, định bế nàng xuống xe. Thanh Sương vội nói: “Trang viên này tuy không phải lần đầu phu nhân đến, nhưng lần trước cũng đã cách đây bốn năm, khi ấy phu nhân mới mười hai tuổi, thay Ôn phu nhân đến xem xét qua loa hai ngày, có cả nhũ mẫu của Ôn phu nhân, Phùng ma ma đi cùng. Năm sau trang viên đã thay quản sự, phu nhân chưa quay lại lần nào. Hiện tại người hầu bên trong phu nhân không quen thuộc. Hơn nữa, chuyến này phu nhân đến là để xem xét kỹ lưỡng từng nơi, nếu để quản sự lần đầu gặp mà thấy phu nhân xuống xe trong bộ dạng thế này, chỉ e họ sẽ nghĩ phu nhân còn trẻ, dễ bị xem thường. Thôi Khuê nghe vậy thấy hợp lý, liền nhẹ nhàng đánh thức phu nhân, đỡ nàng ngồi dậy. Thanh Sương vội lấy áo choàng, trước tiên búi tạm tóc cho nàng, sau đó khoác áo choàng lên người, buộc dây ngay ngắn, đội mũ trùm, rồi dùng khăn ướt lau mặt cho nàng. Rửa mặt, xúc miệng xong, uống thêm hai ngụm trà, Kỷ Minh Dao đã tỉnh táo hơn nhiều. Hôm nay ngồi xe thoải mái hơn hẳn những lần trước, chẳng biết có phải vì, ừm, đổi chiếc gối hay không. “Xuống xe thôi. Nàng mỉm cười nói khẽ. “Nhị gia xuống trước đi. Thôi Khuê thực sự đã cùng nàng ngủ cả quãng đường sao? Hắn không bị cứng chân, tê chân, hay nhức mỏi sao? Quản sự đã chờ sẵn bên ngoài xe. Kỷ Minh Dao vừa xuống xe chỉ liếc nhìn họ một cái, không hỏi han gì, mà vào phòng trước để sửa soạn lại, thay đồ rồi ăn sáng. Thôi Khuê đã dùng bữa trước khi ra khỏi nhà, nên lúc này chỉ ngồi ngay ngắn một bên, cầm sách mang theo để đọc. Đây là trang viên của phu nhân, tất nhiên phải xem nàng định quản lý thế nào. Cơm còn chưa ăn xong, Quế ma ma đã bước vào bẩm báo: “Phu nhân, quản sự vừa đến nói rằng đại cô nương hiện đang ở trang viên bên cạnh, nghe nói là đến từ trưa hôm qua. Kỷ Minh Dao đặt đũa xuống. Nàng thoáng mất đi cảm giác thèm ăn. Trước khi về nhà mẹ, dù biết rằng Kỷ Minh Đạt vì mơ thấy điều gì trong tương lai nên cố ý “đòi hủy hôn ước ban đầu của nàng, thì sự phản cảm của nàng đối với Kỷ Minh Đạt cũng không tăng thêm là mấy. Thứ nhất, vốn đã rất ghét, mức độ ngang ngửa với Từ lão phu nhân, chỉ thua An Quốc công và Kỷ Minh Đức, thật khó mà tăng thêm được nữa. Thứ hai, sau khi đổi hôn ước, từ đó đến nay, cảm giác mà Thôi Khuê và tất cả người nhà Thôi gia mang lại cho nàng đều tốt hơn nhiều so với Ôn Tòng Dương và phủ Lý Quốc công. Mẫu thân lại giúp nàng đòi thêm ba vạn lượng bạc áp đáy rương, cùng một trang viên, một cửa hàng làm bồi thường. Chỉ riêng những thứ ấy cũng đủ để nàng sống an nhàn cả đời. Nàng chỉ cần nhìn về phía trước, chẳng việc gì phải hao tâm tổn trí vì những người và chuyện không liên quan nữa. Nàng và Kỷ Minh Đạt vốn thuộc hai vòng xã giao khác nhau. Sau khi cả hai lập gia đình, cơ hội gặp nhau hẳn không nhiều. Chỉ cần Kỷ Minh Đạt giữ được chút lễ nghĩa cơ bản, nàng cũng sẽ tiếp tục duy trì vẻ hòa thuận bề ngoài của những người chung phủ. Nhưng vào ngày nàng về nhà mẹ, Kỷ Minh Đạt lại bất chấp sự nhẫn nhịn của nàng, cố tình cho Ôn Tòng Dương xuất hiện, khiến nàng không thể giữ được lễ nghĩa nữa. Nàng sẽ không chủ động gây sự hay làm lớn chuyện, để cuộc sống vốn đã không dễ dàng của mẫu thân càng thêm rắc rối. Nhưng nàng cũng không còn là một “muội muội ngoan ngoãn, nghe nói tỷ tỷ ở sát bên liền chạy sang thăm hỏi. Mẫu thân hẳn sẽ hiểu. Kỷ Minh Đạt cố ý đến đây từ hôm qua, chắc chắn cũng không muốn gặp nàng. Hừ. “Nói với họ, Kỷ Minh Dao dặn dò, “ta đang bận, không tiện sang thăm đại tỷ, cũng xin tỷ ấy không cần bận tâm đến đây, ta thật sự không rảnh, cũng không tiện. Đợi khi gặp nhau trước mặt mẫu thân rồi hãy nói. “Dạ… Vâng! Quế ma ma vội đáp, nhìn trộm sắc mặt của nàng rồi hỏi: “Vậy, có cần chuẩn bị lễ không? “Có chứ. Kỷ Minh Dao mỉm cười. “Lấy vài giỏ rau quả tươi trong trang viên gói lại gửi sang, mời tỷ ấy nếm thử. Còn lại thì không cần cầu kỳ. Người một nhà, tỷ muội thân thiết, cần gì phải nhiều lễ nghĩa như vậy. Đây đã là mức lễ tiết thông thường rồi! Nếu Kỷ Minh Đạt dám không hài lòng mà chạy qua cãi nhau, vừa hay lần trước nàng còn chưa cãi cho đã! Kỷ Minh Dao nói: “Đi đi! Nghe ra được phu nhân đang rất không vui mới ra lệnh như vậy, Quế ma ma thầm kinh ngạc, vội cáo lui đi làm việc. Nhưng đại cô nương cũng là đáng đời! Ức hiếp phu nhân bao năm, thật nghĩ phu nhân sẽ nhẫn nhịn cả đời sao! “Đợi đã! Kỷ Minh Dao lại gọi người. Thanh Sương và những người khác vội lên tiếng đáp, Quế ma ma cũng vội chạy lại chờ lệnh. Kỷ Minh Dao ra lệnh: “Trước tiên lấy vài đĩa hoa quả tươi ngon nhất mang lên đây cho ta và Nhị gia rửa sạch ăn thử! Lại nói thêm: “Các ngươi cũng nhanh chóng mỗi người chọn một đĩa, muốn ăn gì thì lấy! Nàng tuyệt đối không để Kỷ Minh Đạt được ăn loại ngon nhất trước! Nàng phải ăn trước đã! Thôi Khuê, Thanh Sương, Quế ma ma và những người khác tất nhiên cũng phải ăn loại ngon nhất! “Vâng!! Quế ma ma vội chạy đi chuẩn bị hoa quả cho phu nhân! Nửa canh giờ sau, Quế ma ma đến trang viên phía tây. Bà trước tiên cho người truyền đạt ý định, trong lòng đã sớm nghĩ kỹ: Đại cô nương đã thành thân hơn hai tháng, mọi của hồi môn lẽ ra đã phải được sắp xếp ổn thỏa từ lâu rồi. Với tính cách của đại cô nương, chỉ e trong tháng đầu tiên đã xử lý xong xuôi. Lúc này đột nhiên đến trang viên, thật sự kỳ lạ. Lại còn cố tình đến ngay sau khi cô nương nhà bà về thăm nhà mẹ đẻ. Chẳng lẽ hôm đó ở phủ Lý Quốc công, đã không vui với ai, nên chạy ra khỏi thành để giải khuây? Nếu đúng như bà đoán, có lẽ bà sẽ chẳng gặp được đại cô nương, mà sẽ bị Vương ma ma chặn lại ở ngoài. Trừ phi, Vương ma ma cũng muốn xem đại cô nương và cô nương nhà bà tranh cãi ở trang viên. Nhưng dù đại cô nương có chỗ dựa, rốt cuộc còn chịu được bao nhiêu lần ầm ĩ nữa đây? Ba ngày chưa hết, lại cãi nhau hai lần sao? Ngồi chờ ở ngoại viện gần một khắc, cuối cùng người đến gặp bà quả nhiên là Vương ma ma. Trong lòng Quế ma ma mừng rỡ, nhưng trên mặt lại không để lộ, chỉ vội hỏi: “Sao lại phiền tỷ tự mình đến đón thế? “Phu nhân đang bận gặp quản sự, không rảnh tay, nên ta đến tiếp đãi cô. Vương ma ma thuận miệng đáp, rồi mỉm cười hỏi: “Không biết nhị cô nương có lời gì muốn gửi? “Phu nhân nhà tôi cũng đang bận kiểm tra trang viên. Quế ma ma nhanh chóng cười đáp. “Nói rằng không tiện sang gặp đại cô nương, đây là rau quả tươi hái sáng nay từ trang viên chúng tôi, mang đến biếu đại cô nương nếm thử. Cũng không dám phiền đại cô nương qua thăm phu nhân chúng tôi, thật sự không tiện tiếp đãi. Hai người nhìn nhau, cùng nở một nụ cười. Nụ cười của Quế ma ma thì vô cùng thoải mái, mãn ý, còn nụ cười của Vương ma ma lại gượng gạo hơn nhiều. “Đa tạ nhị cô nương có lòng tốt, Vương ma ma nhấn giọng nặng nề, “tôi sẽ chuyển lời đúng sự thật đến phu nhân chúng tôi. “Vậy thì làm phiền tỷ rồi. Quế ma ma tươi cười ra hiệu cho bốn bà già phía sau mang hoa quả lên. Vương ma ma liền muốn tiễn khách. Quế ma ma làm bộ khách sáo từ chối một lần, sau đó như vô tình, mỉm cười hỏi: “Đại cô nương sao lại đến trang viên lúc này nhỉ? Tôi cứ tưởng đại cô nương đã sớm sắp xếp xong của hồi môn rồi chứ. Lòng Vương ma ma càng thêm khó chịu, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, nói: “Cũng là không còn cách nào: Ở phủ Lý Quốc công, lão thái thái, lão gia, và phu nhân đều trông cậy vào phu nhân chúng tôi dạy dỗ đại gia. Trong nhà không thể thiếu phu nhân, nên hai tháng nay phu nhân không có lấy một ngày rảnh rỗi, mãi đến bây giờ mới có thể đến xem trang viên. “Thì ra là vậy. Quế ma ma gật đầu, mỉm cười nói. Vương ma ma cũng cười hỏi: “Nhị cô nương mới cưới, đang lúc tình cảm mặn nồng, sao lại ra trang viên? Nhị cô gia đâu rồi? “‘Nhị cô gia’ tất nhiên là đi cùng phu nhân nhà chúng tôi rồi! Quế ma ma cười tươi rói nói, “Tỷ tỷ, tỷ cũng biết tính phu nhân nhà tôi, chính cô gia chủ động nói muốn đưa phu nhân ra ngoài thành dạo chơi, phu nhân mới đồng ý đi. Bà lại hỏi tiếp: “Đại cô gia chắc chắn cũng đi cùng đại cô nương chứ nhỉ, sao tỷ lại hỏi vậy? Lòng Vương ma ma như bị nghẹn lại, bước chân không khỏi chậm đi. “Ôi chao, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ mệt rồi, sao lại ngừng bước? Quế ma ma quay người lại, vừa nhìn vừa cười nói, “Sắp ra đến ngoài rồi, không phiền tỷ tiễn thêm nữa. Chúng tôi đi đây. “Đi thong thả. Vương ma ma thực sự tức đến đau cả ngực. Bà không muốn làm mình khó chịu thêm, đành đứng tại chỗ, cười gượng nói một câu: “Đi cẩn thận nhé! Dạo này mưa nhiều, đừng để trượt xuống mương bùn! “Tỷ yên tâm đi! Quế ma ma cười lớn đáp, “Phu nhân nhà chúng tôi phúc lớn, đi đâu cũng mang phúc đến cho người khác. Tỷ lo cho mình thì hơn! Người của nhị cô nương đi hết. Vương ma ma đứng đó, tức giận một hồi mới chậm rãi quay về trang viên. Mấy bà già khiêng rau quả đi phía sau. Những người này đều là người hầu hồi môn của Kỷ Minh Đạt. Thấy sắc mặt Vương ma ma không tốt, một người lanh lợi, to gan hơn chút liền nói: “Quế ma ma ấy bị làm sao thế? Trước kia thấy bà là chỉ biết né, nay lại dám nói từng câu từng câu thế này! “Đúng rồi! Một người khác cười tiếp lời, “Tôi còn nhớ hồi đầu năm, vợ của Quế Toàn trong phủ An Quốc thấy bà từ xa đã vội vàng né sang lối khác, chỉ sợ gặp phải đấy! Lại có người nhắc thêm vài chuyện về dáng vẻ nhút nhát tránh né trước đây của Quế ma ma, khiến cả đám cười ầm lên. Vương ma ma nghe mà không thấy vui, ngược lại càng thêm bực bội. “Thôi đi! Bà quát, “Im hết đi! Người ta giờ đã có uy, bản thân không áp chế được, còn có gì đáng cười nữa! Mấy bà già giật mình, không ai dám nói thêm câu nào. Vương ma ma bất giác nhớ lại chuyện ngày xưa. Nếu còn ở phủ An Quốc, nhị cô nương nào dám bất kính, thiếu tôn trọng đại cô nương như vậy? Dù có được phu nhân che chở, lão phu nhân và lão gia cũng không để nhị cô nương yên! Nay vừa thành hôn, không biết ở nhà họ Thôi đã đứng vững hay chưa, lại dám không đến hỏi thăm đại cô nương! Người bên cạnh nhị cô nương cũng thế, chủ nhân kiêu ngạo quá đà, bọn họ không biết khuyên ngăn, lại từng người từng người đều ra dáng cả! Vừa đi, vừa nghĩ, vừa tức giận, vừa cảm thấy buồn bã, cuối cùng Vương ma ma cũng trở lại bên cạnh đại cô nương. Bà không cho mấy người khiêng rau quả vào trong sân, chỉ bảo họ đứng chờ ngoài viện, dặn thêm phải giữ kín miệng. Kỷ Minh Đạt lúc này vừa tiễn quản sự đi, thấy bà trở về, liền hỏi: “Ma ma đi đâu vậy? “Thấy trời đẹp, không nhịn được ra ngoài xem một chút, lười biếng một lát. Vương ma ma cười đáp, “Vừa khéo về đúng lúc phu nhân bận xong. Hôm qua phu nhân vì chuyện trang viên của nhị cô nương mà suýt ngất, lại vốn không ưa nhị cô gia, tốt nhất đừng để phu nhân biết hai người đó cũng đến đây. Càng không thể để phu nhân biết lời nhị cô nương nói. Cơn giận này bà đành tự mình chịu, sau này hẵng tính, xem cuối cùng ai mới là người rơi xuống mương bùn! Khi đó, bà sẽ hỏi tội Quế ma ma nhà kia cho ra nhẽ! Kỷ Minh Đạt không nghi ngờ lời nhũ mẫu. Hôm qua bận rộn quá mức, dù một đêm ngủ cũng tạm ổn, nàng vẫn cảm thấy hơi mệt. Chỉ hỏi quản sự vài câu đã thấy kiệt sức. Nàng không dám xem nhẹ sức khỏe của mình, liền quay về phòng nghỉ, mang sổ sách ra xem kỹ, dặn: “Buổi chiều dậy sẽ đi xem mạch nước ở phía đông. “Dạ! Vương ma ma vội đáp, rồi hỏi: “Phu nhân muốn dùng bữa trưa thế nào? “Không cần cầu kỳ, bảo họ làm gì đó đơn giản mang lên là được. Kỷ Minh Đạt nói. “Dạ! Tạm thời dỗ dành được phu nhân, vừa bước ra ngoài, Vương ma ma đã toát mồ hôi lạnh đầy trán.