Ôn Tòng Dương biết, sau biến cố lớn, Kỷ Minh Đạt đã có đôi phần khác xưa. Nhưng khi nghe chính nàng nói ra hai chữ “hòa ly, hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc và khó tin. Từ khi nhạc phụ của hắn bị kết tội mưu phản, chịu lăng trì đến chết, hắn luôn nghĩ rằng, có lẽ hắn chỉ có thể cùng Kỷ Minh Đạt gượng ép sống cả đời mà thôi. “Ngươi đã chán ghét ta từ lâu, và ta cũng chán ghét ngươi. Ngươi nói đúng. Kỷ Minh Đạt cố gắng nén nước mắt. “Chúng ta từ lâu đã không còn là vợ chồng thực sự, ta hà tất phải cố giữ lại. Hơn nữa, ta có thể đến sống ở phủ Quảng Xuyên Hầu, nhưng không tiện mang theo bà nội và mẫu thân. Ngươi phải chăm sóc cữu cữu, còn ta cũng phải phụng dưỡng trưởng bối. Chi bằng chia tay dứt khoát, ngươi và Lý thị cũng không cần vì ta mà hao tâm tổn trí nữa. “Chỉ có một việc. Nàng khẩn thiết nhìn Ôn Tòng Dương, ánh mắt đầy vẻ cầu xin. “Đứa trẻ này, dù không phải là điều ngươi mong muốn, dù ta có thể tự nuôi nó, nhưng xin ngươi đừng quên, nó vẫn là con của ngươi. Được không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương