Kỷ Minh Dao bước ra khỏi địa lao trong hoàng cung. Nàng không còn nói thêm bất kỳ lời nào vô nghĩa với Kỷ Minh Đức, chỉ xác nhận cái chết của nàng ta. “Diệt cỏ không tận gốc, xuân về gió thổi mọc lại.” Kỷ Minh Đức hận nàng đến tận xương tủy. Hôm nay dám mưu hại nàng bằng tội “mưu phản”, nếu để lại mạng sống, tương lai nhất định sẽ tìm mọi cơ hội gây vô vàn rắc rối cho nàng. Giữa hai người, đã là mối thù không đội trời chung. Chết là tốt nhất. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương