Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi trưa xuân vẫn rực rỡ và chói chang. Kỷ Minh Đạt dùng một tay che trán, từ từ ngồi thẳng dậy. Nàng không muốn nhớ lại ngày thành thân cùng Thôi Khuê trong giấc mơ. Nàng phải quên đi. Phải quên đi sự lạnh lùng, vô tình và bất kính của Thôi Khuê, càng phải quên đi sự kỳ vọng và niềm vui của chính mình. Nàng phải quên đi nỗi nhục này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương