Ngày đầu tiên của tháng Năm. Buổi sáng, Trương lão thái thái trút hơi thở cuối cùng. Ôn phu nhân đã ở bên mẹ suốt năm ngày. Nhìn mẹ mỗi ngày mê man hơn nửa ngày, chỉ còn vài khoảnh khắc tỉnh táo, nhưng cũng chẳng chịu ăn uống hay dùng thuốc, chỉ không ngừng mắng mỏ. Bà từng nghĩ nước mắt mình đã cạn khô. Nhưng đến lúc mẹ thật sự ra đi, bà vẫn ngẩn người hồi lâu mới bừng tỉnh. Chạm tay lên mặt, bà phát hiện nước mắt đã rơi khắp gương mặt. Mẹ đi rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương