Kỷ Minh Đức ngã mạnh xuống đất.

Thường ma ma đến đỡ nhưng đã chậm một bước.

Một tia chớp nữa xé toạc bầu trời, tiếng sấm rền vang, tựa như ngọn nến trong phòng cũng run rẩy theo cơn rung động của đất trời.

Kỷ Minh Đức va đầu, khuỷu tay và đầu gối xuống nền. Cú ngã khiến nàng choáng váng, trán đau nhói, tai chỉ còn nghe thấy tiếng gọi thảng thốt của nhũ mẫu, mỗi lần lại cao hơn lần trước.

“Nãi nãi! Tam nãi nãi!