Thôi Khuê trở về lại như làn gió nhẹ. Chàng cầm trong tay một nhành mộc lan, đưa đến trước mặt phu nhân: “Cây mộc lan nở rộ nhất ở Hàn Lâm viện. Ta đoán, đây là cành mà phu nhân sẽ thích nhất.” “Vậy là—” Kỷ Minh Dao nhận lấy, “Chàng hái hoa trước mặt toàn bộ người trong Hàn Lâm viện?” “Đúng vậy.” Thôi Khuê cười, “Còn có người mang ghế, tìm thang cho ta.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương