Những ngày qua, xem như đã khóc đủ rồi. Bà vẫn còn hai đứa con phải chăm lo, một bà cụ cần phụng dưỡng đến cuối đời, thêm mẹ ruột và anh em nhà ngoại cần cảm ơn, và cả một gia đình với biết bao nhiêu người cần sắp xếp: năm, sáu trăm nô bộc, nhà mới không chứa nổi, ai cần cho đi thì cho, cần bán thì bán, một số khác sẽ đưa ra điền trang. Công việc còn chất chồng.

Không như cô em chồng, bị cấm túc ở nhà, chẳng phải gặp ai, đúng thật là rảnh rang hưởng phúc!

Xem đi xem lại mấy tờ khế nhà, Hà phu nhân không cần hỏi ý kiến mẹ chồng, tự mình quyết định:

“Thu xếp nhà ở đường Tuyên Nghĩa, trước tiên chỉ dọn dẹp kho, phòng của lão phu nhân, phòng của ta và con gái. Con gái sẽ ở với ta.”

Lý Kiều tức phụ hỏi: