“Đó là lỗi của lão nô, lão nô hồ đồ, nói sai lời, chứ không phải ý của phu nhân!” Phùng ma ma đành nhẫn nhục xin lỗi. “Chỉ là lòng phu nhân thương nhớ cô nương là thật. Còn một hai tháng nữa mới đến mùa đông, nghĩ rằng chuyện áo đông, than củi cũng không nhất thiết phải lo xong trong hôm nay. Nếu cô nương không có việc gì khác, sao không cùng lão nô về thăm? Chỉ cần ngồi cùng phu nhân một lát, ăn với phu nhân một bữa cơm cũng được mà.”

“Phải vậy.” Kỷ Minh Dao chậm rãi ngồi lại ghế.

Phùng ma ma vừa mừng vừa lo, không dám vội yên lòng.

“Phu nhân nhớ thương con cái, con cái cũng nào có không nghĩ đến phu nhân.” Kỷ Minh Dao cảm thán. “Vừa hay kỳ thi mùa thu vừa mới qua, tiên sinh trong học đường chỉ đang nói về đề thi với Mạnh tam lang. Dù sao Minh Viễn còn vài năm nữa mới thi, có lẽ bài học hôm nay không nghe cũng không sao.”

Nàng mỉm cười nói: “Ma ma chờ thêm một lát, ta sẽ gọi Minh Viễn cùng đi.”