Đến khi Sài Mẫn ăn xong bữa sáng, Kỷ Minh Đức cuối cùng cũng có thể rời giường.

Nàng vịn tay nha hoàn đứng dậy, mặc quần áo, chỉnh lại tóc tai, rửa mặt lần nữa, lau đi lớp phấn son nhòe nhoẹt, rồi tán nhẹ lên má và môi một lớp phấn hồng rực rỡ.

Trong gương, hình ảnh phản chiếu của nàng là một thiếu phụ mặt đào mày liễu, ánh mắt chứa chan tình ý. Tuy không sánh được với nhan sắc khuynh thành của Nhị tỷ, nhưng cũng là vẻ đẹp thuộc hàng nhất nhì thế gian.

Giống hệt như di nương của nàng.

Năm đó, di nương chỉ nhờ khuôn mặt xuân đào đầy tình ý ấy mà khiến cha nàng, khi đó mới mười lăm tuổi, vừa gặp đã si mê. Chưa kịp cưới chính thất, cha nàng đã chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, đến nha môn đăng ký chính thức, rước bà vào làm lương thiếp và sủng ái suốt tám năm —— cho đến khi bất hạnh qua đời.