Đôi tai của Thôi Khuê đỏ ửng, sắc đỏ lan xuống tận cổ. Cửa phòng và cửa sổ đều khép chặt, không một luồng gió lọt vào. Tựa như một tảng băng đang tan chảy, những giọt nước từ khối ngọc lạnh trong suốt chảy xuống, thấm vào vạt áo xanh nhạt của hắn. Phu nhân trước mặt đang cười với hắn. Nụ cười ấy rạng rỡ và xinh đẹp, mang theo chút trêu chọc, nhưng nhiều hơn là sự mong đợi và tò mò. Như thể nàng đang trực tiếp hỏi hắn: Nhị gia, phu quân, Thôi Hàn Lâm—chàng sẽ gọi ta là gì đây? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương