Lúc này, họ đã đến chính viện. Mạnh An Nhiên đang đứng trên hành lang, thấp thỏm chờ đợi. Nhìn thấy Tam muội và đệ muội vừa nói vừa cười tiến lại, dường như hòa thuận rất tốt, không có vẻ gì giả tạo, nàng cảm thấy yên tâm. Nhất là An Hòa, dù ba năm không gặp, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt đã biết Tam muội không hề biết che giấu cảm xúc. Nếu nàng thật sự vui vẻ thế này, chắc chắn là đã thật lòng thích đệ muội. Còn đệ muội, dù vì nể mặt nàng, nếu không thích An Hòa, cũng chỉ cần đối xử hờ hững là đủ, chẳng việc gì phải miễn cưỡng chính mình. Hơn nữa, An Hòa chỉ trò chuyện với đệ muội, hoàn toàn không liếc mắt thêm một lần nào về phía A Khuê. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương