Hiển nhiên, hắn chỉ là kiếm linh, nghĩ lầm rồi!

Úc Kim Ca nghĩ đến Quận chúa cùng An Vương sẽ đi đối mặt chất vấn Lâu Tử Nguyệt về cái chết của Uyển Túc Phi thì nhức đầu, vì vậy hắn cố gắng đè lại kích động muốn bóp chết Tiêu Dạ:

“Tiêu Dạ, món nợ này, sau này ta sẽ tính sổ với ngươi.”

- Ta có biện pháp.

Bách Lý Hạo Thần đúng lúc nói lên phương pháp giải quyết, khiến hắn bớt giận:

- Nàng có thể để Lâu Tử Nguyệt tự giải quyết.

- Tốt. Rất tốt. Vô cùng tốt.

Kim Ca cắn răng, Lâu Tử Nguyệt dám dùng thân thể hắn lăn giường với đàn ông, thì phải có gan đối mặt với lửa giận ngùn ngụt của hắn!

Kiêu Dạ thật sự muốn nói một câu: Rõ ràng ngươi mới là người chiếm dụng thân thể của người ta thì phải? Nhưng có đánh chết hắn cũng không nói câu ấy ra miệng.

- Hạo Thần, chúng ta đi dạo phố.

- Được. Nhưng trước khi đi, ta có món quà muốn tặng cho nàng.

Để lấy lòng người yêu, Bách Lý Hạo Thần ôm tiểu hồ ly trong ngực ra ngoài, đưa cho Kim Ca:

- Tặng nàng con hồ ly này.

Mềm mại, vật nhỏ lông nhung nhung chớp đôi mắt to, long lanh, cực kì dễ thương, Kim Ca bỗng nhếch môi cười, dập tắt toàn bộ cơn giận vừa nãy, mi mắt cong cong, Bách Lý Hạo Thần lập tức thất thủ.

- Mắt xanh? Hồ ly mẹ?

- Ừ, đúng vậy.

- Có tên chưa?

- Vẫn chưa đặt.

Bách Lý Hạo Thần lắc đầu khẽ cười.

Úc Kim Ca hơi suy nghĩ:

- Vậy gọi nàng là Bích Ngọc đi. À? Hồ ly nhà Lạc Vân tên là gì?

- Dường như hắn cũng chưa đặt tên.

- Ồ, vậy thì gọi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch Bích Ngọc, thật dễ nghe!

Tiểu Bạch đáng thương đang ngủ ngon, không biết mình bị người ta đặt cho cái tên ấu trĩ. Bỗng cảm giác được một đạo lãnh ý tấn công, liền run lập cập, mở mắt ra, đã thấy chủ nhân Lạc Vân xách nó ra từ trong không gian khế ước:

- Cùng đi một chuyến với ta.

- Chủ nhân, đi Triệt Vân Đường ư?

Tô Lạc Vân lắc đầu, môi cong lên một độ cong lạnh lùng:

- Quán trà Như Ý.

Nghe vậy, hồ ly dựng lông, mỗi lần đi chỗ đó, nó đều cảm thấy có hơn nghìn con mắt nhìn chằm chằm mình, cả người đều cảm thấy không thoải mái!

- Róc rách róc rách... Róc rách róc rách...

Nước từ phía trên chảy xuống khe đá nhỏ, phát ra tiếng vang, giống như lời nguyền.

Một ngọn đuốc sáng lên trong bóng tối, người đàn ông có gương mặt hoàn mỹ, không những không bị ánh sáng ngọn lửa hun nóng, ngược lại chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng như sương sớm của hắn, Lưu Ảnh Tiêu không còn ngăn cản đôi mắt hắn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, một đôi mắt xanh âm u nhìn vào nơi giam cầm trong địa lao, cực kì thảm thương, cũng chia cắt với bên ngoài lạnh như băng.

Lão thái bà đã gãy một cánh tay không còn có thể trải qua những ngày huy hoàng, chán chường tê liệt ngồi trong phòng giam, hai tay cùng gương mặt khô cằn, khiến người nhìn thấy vào ban ngày cũng gặp ác mộng, đôi mắt lão hoá đục ngầu, không biết đã mai táng bao nhiêu sinh mạng tươi sống.

Ánh sáng vàng nhẹ bỗng chiếu đến, giọng nói khàn khàn giống như phát ra từ bộ xương khô:

- Ngươi, ngươi... Đừng giết ta! Ta nói hết!

Một bàn tay trắng nõn như ngọc ung dung kéo hàng rào nặng hơn trăm cân, giống như bàn tay của phụ nữ, nhưng nhìn kĩ, lại là đàn ông, hắn cùng con Yêu kia đi vào địa lao.

- Chính ngươi và Lâu Minh Châu làm hại ta?

- Ngươi, ngươi là...

Gương mặt bị dơ bẩn và tóc tai che kín bỗng ngẩng lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, đôi mắt bỗng trợn tròn, giống như phát hiện ra chuyện không thể xảy ra, khiếp sợ cao giọng hô:

- Lâu Tử Nguyệt?

Nắm hồ lô ngọc bên hông, Úc Kim Ca hơi kinh ngạc, hỏi qua loa:

- Vậy, ngươi đã chuẩn bị chết xong rồi?

- Xin ngươi! Đừng để ta chết! Ta vẫn hữu dụng!

Bà ta vốn là người dùng việc đe dọa người khác để sống nay lại phải quỳ xuống, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, tầm mắt bỗng nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần, con ngươi chuyển một vòng, bỗng hô lên:

- Bên cạnh ngươi là yêu đó, nhân yêu thù đồ, ngươi và hắn tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt khi ở bên nhau.

Bà ta vốn định nhân câu nói này để cầu một đường sinh cơ, nhưng bỗng phát hiện, đối phương đã sớm biết bí mật hắn là yêu, trong bụng chợt lạnh.

- Yêu?

Trong mắt Úc Kim Ca dường như thoáng qua ánh sáng màu xanh thẳm, ánh mắt Bách Lý Hạo Thần tránh né chỗ sâu trong mắt nàng:

- Yêu? Yêu thì sao? Nhân yêu thù đồ là câu nói vớ vẩn nào? Ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao?

Nhưng hắn thực sự muốn sống đến sáu mươi ngàn tuổi! Giới hạn giữa người và yêu ở trên thế giới này cũng không rõ ràng. Nhưng Kiêu Dạ biết rõ, bốn chữ nhân yêu thù đồ này đã dùng bao nhiêu huyết lệ để đúc thành, là luật thép không thể đụng đến ở mọi nơi, nhưng hắn chỉ có thể ở trong không gian Tinh Khuyết, không để lộ chỉ nói ngắn gọn.

Tuyệt tình cổ là do bà ta cùng Lâu Minh Châu hạ cổ, vu bà này lại dám nói nhân yêu thù đồ trước mặt Bách Lý Hạo Thần, trong cơn thịnh nộ, Úc Kim Ca muốn tỉnh táo cũng khó.

Sát khí... Càng lúc càng nặng.

Có lẽ biết mình khó thoát khỏi cái chết, vu bà thông suốt đứng dậy, đôi mắt già nua đục ngầu xuyên qua sợi tóc rối loạn bẩn thỉu trực tiếp hớp hồn người nhìn, giọng nói khàn khàn giống như lời nguyền, đâm thủng trái tim yếu đuối của con người:

- Chuyện trên đời này, đều sinh ra từ tâm ma, ngàn năm thánh chiến, toà thánh bóng tối ắt sẽ quay lại, đến lúc đó máu nhuộm núi sông, thây xác la liệt, vì ta báo thù! Ta chết trước thì đã sao? Lâu Tử Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi...

- Phập!

Bách Lý Hạo Thần bỗng nắm quyền.

Vu bà còn chưa nói xong, ánh sáng sắc bén đâm rách bóng tối, kiếm khí Tinh Khuyết lập tức đâm vào tim vu bà, phát ra tiếng vang như lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt, đôi mắt đục ngầu già nua của vu bà nhắm lại, ngã vào vũng máu.

Máu chảy ào ào như dòng nước xuôi theo kiếm Tinh Khuyết, trước ngực và trên cổ tay Úc Kim Ca đều có vết máu đỏ tươi cùng hơi ấm còn lưu lại:

- Tí tách tí tách!

Rơi xuống đất, biến mất vĩnh viễn.

Bách Lý Hạo Thần tiến lên, ôm lấy hắn.

Hai người đàn ông ôm nhau nhưng lại không hề có chút không hài hòa nào, bởi linh hồn bọn họ yêu nhau, giống như Bách Lý Hạo Thần đã từng nói, dù nàng là đàn ông, hắn vẫn cưới nàng.

Hai người ôm chặt nhau, sống chết không rời.

- Hạo Thần... Ta tên...

Kim Ca che giấu gợn sóng trong lòng, bình tĩnh nói như lúc đầu:

- Dạ Nguyệt.

Cả người Bách Lý Hạo Thần chấn động, bàn tay xoa gương mặt hắn, nhìn sâu vào linh hồn hiu quạnh lạnh như băng trong thân thể hắn:

- Dạ Nguyệt... Người ta yêu.

Giọng nói nỉ non, giống như người tình mê sảng...

- Cám ơn ngươi vì ta làm hết thảy...

Bách Lý Hạo Thần thành khẩn thâm tình, người phụ nữ nào cũng không thể không gục ngã trước ánh mắt thuần túy lại nhiệt tình như vậy của hắn:

- Ta làm gì cũng đều vì nàng.

Úc Kim Ca nắm chặt tay thành nắm đấm, âm thầm thề, nhất định phải trở nên mạnh mẽ! Nếu không, chuyện như tuyệt tình cổ sẽ càng ngày càng nhiều, khó lòng phòng bị!

Mỹ mãn trải qua đêm tân hôn, Lâu Tử Nguyệt và Cố Minh Âm cùng nhau tỉnh lại, tuy đều có chút lúng túng, nhưng trong mắt hai người nhanh chóng hiện lên sự ấm ức và đau buồn dày đặc.

Niềm vui đêm qua chỉ là niềm vui ngắn hạn, bọn họ đều biết, nghênh đón bọn họ là đêm của cái chết.

Bọn họ thực sự sợ hãi, Lâu Tử Nguyệt không dám tin, nhưng không thể không tin, tối nay là đêm trăng tròn, theo lời giải thích của Kiêu Dạ, nàng sẽ không chịu nổi kiếm khí bùng nổ mà chết:

- Minh Âm, cám ơn chàng đã khiến thiếp cảm nhận được hạnh phúc.

Cố Minh Âm quỳ trên giường, cúi người hôn lên trán nàng, nhìn nàng thật sâu:

- Tử Nguyệt, cho tới bây giờ ta đều không biết, có được một người lại là chuyện vui như vậy, toàn tâm toàn ý có được, từ nay, nàng là tất cả với ta, ta cũng là tất cả với nàng...

Lâu Tử Nguyệt nhìn lồng ngực trắng nõn sáng bóng của hắn, nhẹ búng:

- Thiếp sẽ nhớ kỹ đêm qua, quên đi bi thương, nếu khi luân hồi có thể nhớ điều gì, thiếp sẽ chọn đêm qua...

- Tử Nguyệt...

Hai người lại hôn nhau...

- Cốc cốc cốc!

Gặp nhau trong phút chốc, sự mập mờ cũng chỉ trong phút chốc, giọng nói của Dực Lam quán chủ vang lên ngoài cửa:

- Lâu tiểu thư, An Vương và Hoắc Quận chúa cầu kiến.