- Đó là đối diện với nó.

Cả người hắn cứng đờ, tựa hồ như không nghĩ nàng sẽ nói ra câu đó, cứ như từ sau khi tỉnh dậy nàng liền trở nên dũng cảm hơn vậy.

- Giống như những chuyện hôm nay nàng làm sao?

Đôi mắt hắn vô hồn, lẩm bẩm tự hỏi.

- Đúng vậy.

Tử Nguyệt gật đầu, nàng hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay Minh Âm,

- Cuộc đời này của ta cũng coi như đã đến hồi kết, nhưng ta muốn tìm một lối đi cho người ở lại, cũng coi như hoàn thành việc vẫn còn dang dở.

Hắn quay mặt ra hướng khác, mặt cho nước mắt không ngừng tuôn rơi, dù có kiềm chế đến mức nào thì cũng không thể kiểm soát được bản thân đang run lên từng hồi.

Mãi lâu sau hắn mới bình tâm trở lại,

- Tử Nguyệt, hôm nay nàng rất dũng cảm, ta rất tự hào về nàng, nhưng ta chỉ có thể đứng nhìn mà không thể giúp gì cho nàng, ta thật vô dụng mà.

Nàng dùng lực nắm chặt tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, giống như chuẩn bị chia tay đến một nơi xa vậy, lệ tuôn như suối trào:

- Minh Âm, đồng ý với ta, sau khi ta đi rồi chàng nhất định phải sống thật tốt.

Ánh trăng mờ nhạt cũng đủ để Cố Minh Âm có thể nhìn thấy lệ đang tuôn rơi trên khóe mắt nàng, hình ảnh ấy được ánh sáng phản xạ vào đôi mắt hắn,

- Chàng yên tâm, ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, sao có thể nói đi là đi được chứ.

Lúc Tử Nguyệt nói sự thật với hắn, hắn không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ xen lẫn yên tâm, vui vì hắn có cơ hội để giãi bày tâm sự, vui vì người nào đó luôn miệng nói không thể tha thứ cho hắn không phải là Tử Nguyệt.

- Ngày thứ hai, ta đã giết người người đàn bà đó.

Giọng nói xen lẫn áy náy, sợ hãi, tức giận, rung động...

Tử Nguyệt ngẩn người, hắn mới mười ba tuổi mà đã giết người rồi sao?

- Ta chạy trốn đến Đế đô, đói đến mức chết đi sống lại, ta ngã trước cửa Ỷ Hồng Lâu, là Mị chủ nhân đã đỡ lấy tay ta, cứu sống ta, cứ như vậy đến bây giờ, tính ra ta đã ở Nam Phong Quán được ba năm rồi.

Tử Nguyệt kinh sợ, nàng lau khô nước mắt trên mặt mình, kiềm nén tiếng thút thít, giọng nói như phát ra từ trong cổ họng,

- Hóa ra chàng ở Nam Phong Quán là vì muốn đền đáp công ơn đã cứu sống của chủ nhân. Nhưng thời gian ba năm là quá đủ để trả hết món nợ ân tình này rồi.

- Không, không đủ...

Hắn vô cùng áy náy, trong bóng tối, hắn nhắm nghiền hai mắt lại, giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên hàng mi dài, giọng nói thanh nhã hư vô xen lẫn run rẩy, rõ ràng chủ nhân của nó đang cực kỳ không ổn:

- Khi một người tuyệt vọng đến mức muốn xuống địa ngục, nếu có một người kéo người ấy lên, cho dù chỉ cho hắn một cái bánh bao thì ân tình ấy được xem như ánh sáng rực rỡ của cả đời này... Ta không thể vì nàng mà phản bội chủ nhận, cuối cùng vẫn là ta đã hại nàng.

Lâu Tử Nguyệt đột nhiên mỉm cười:

- Không, thiếp phải cảm ơn chàng mới đúng, là chàng đã giải thoát cho thiếp.

Cố Minh Âm run lên, hắn bình tĩnh quay đầu lại, cuối cùng nhìn thẳng vào nàng.

Cặp mắt sáng long lanh tựa hồ như không dám tin, nhưng Tử Nguyệt lại vô cùng nhẫn nại, chỉ còn lại tiếng kể lể chậm rãi của hắn.

- Thật đó, rất nhiều lần ta đã muốn tự sát nhưng lại không đủ dũng cảm, ta sinh ra đã là đồ bỏ đi, ai cũng mắng nhiếc ta, không muốn ra sống, ngày trước gia gia cũng từng rất thương ta, nhưng gia gia cũng không thể ở bên ta cả đời. Nửa năm trước gia gia đến Đông Hải, từ đó trở đi không thấy quay lại nữa. Tương lai ta sau này có thể tiếp tục sống cuộc sống của một con người nữa không? Có thể giả điên giả ngu cả đời này nữa không?

- So với ta, nàng ta đã làm rất tốt... Ta rất ngưỡng mộ nàng ta, cũng thương xót nàng ấy, số nàng ấy cũng không hề sung sướng, nhưng dù sao cũng có vận khí tốt...

- Nói chung tất cả là do số phận an bài.

- Thiếp coi cái chết như một sự giải thoát, thiếp yêu chàng, vậy nên xin chàng hãy yêu thương bản thân mình.

Dứt lời, nàng hôn lên môi hắn.

Đôi môi lạnh như băng chạm vào nhau, tựa như nhóm lên ngọn lửa, hai cơ thể như được thiêu đốt nóng rực.

Dưới bức màn trướng, hai cơ thể dây dưa, ái muội...

Lâu Tử Nguyệt kể hết toàn bộ nỗi khổ của bản thân cho hắn nghe, hắn cũng đem tất cả những nỗi dằn vặt bản thân từ bấy lâu kể cho nàng nghe, cũng có thể do ông trời không nỡ chia rẽ đội uyên ương số khổ này, tác thành cho bọn họ, để họ làm phu thê đem nay.

Úc Kim Ca không hề hay biết về chuyện này, đêm qua hắn uống rượu say liền ngủ luôn ở quán rượu.

Cảm giác có thứ gì đó trên mặt, Úc Kim Ca liền mở mắt ra, tay nắm chặt thành quyền như muốn xuất quyền giết người vậy, thấy con hồ thì đang giơ móng vuốt cào cào trên mặt hắn, thấy vậy hắn mới buông tay thả lỏng.

Bách Lý Hạo Thần ôm lấy con hồ ly, tựa như vô tình chạm vào tay phải của Kim Ca, giả như không để ý, hỏi:

- Ngủ ngon không?

Kim Ca ném cẩm bào về phía Bách Lý Hạo Thần, bóp trán, cau mày:

- Chóng mặt quá, tối qua chắc uống nhiều lắm?

Hạo Thần bắt lấy y phục:

- Ừm.

- Bọn họ đâu rồi?

- Mới sáng sớm Nhị Hoàng huynh và Hoắc Quận chúa đã dậy rồi, nghe nói là đến Nam Phong Quán.

Bách Lý Hạo Thần vội vàng cáo từ Kim Ca.

Sắc mặt Kim Ca lập tức xanh lét. Hẳn cản được họ hôm qua nhưng không cản được hôm nay, làm sao lúc nào cũng đề phòng họ được chứ?

Cửa đang mở, tay bỗng nhiên nặng trĩu, Úc Kim Ca nhìn Bách Lý Hạo Thần đang nắm chặt lấy cánh tay hắn, Hạo Thần thần sắc không tự nhiên nói:

- Hay ngươi đừng đi nữa.

- Tại sao?

- Ngại.

- Ngươi mà cũng biết ngại á?

Hai người họ bên cạnh nhau cứ ân ân ái ái, lỡ ai mà nhìn thấy thì sẽ bị cười nhạo là bị cắm sừng.

Bách Lý Hạo Thần bỗng nhiên muốn biết Kim Ca sẽ phản ứng ra sao nếu biết được sự thật, nói:

- Không chỉ có ta, còn có ngươi nữa.

- Ta làm sao cơ?

- Ngươi chắc chắn muốn biết chứ?

Hạo Thần càng tỏ ra thần bí Kim Ca càng muốn tò mò, cau mày, dứt khoát hỏi:

- Từ bao giờ mà ngươi lại trở lên vô lại như vậy? Mau nói đi.

- Đêm qua ta phái người đi theo bảo vệ Lâu Tử Nguyệt, hắn báo cáo với ta rằng...

- Dừng! Bao lâu nay ngươi đều theo dõi ta ư?

- Nếu như người đó thật sự là ngươi thì tên thị vệ đó đã bị phát hiện lâu rồi.

- Vậy được.

Úc Kim Ca mạnh mẽ gật đầu,

- Sau đó thì sao?

Bách Lý Hạo Thần chậm rãi nói ra bí mật:

- Đêm qua Lâu Tử Nguyệt và Cố Minh Âm... thành thân rồi.

Sấm chớp đùng đoàng...

“Kiêu Dạ! Tại sao ngươi không nói cho ta biết?”

Giọng Kiêu Dạ nửa tỉnh nửa mơ, lười nhác, mãi lâu sau mới trả lời:

“Chủ nhân, người đâu có hỏi ta.”

“Dù sao đó cũng là thân thể của ta mà! Sao nàng ta lại để người khác chà đạp như vậy chứ?”

Úc Kim Ca cảm thấy cực kì khó chịu, khó chịu hơn cả bị hàng nghìn con ruồi xâu xé.

“Ta thấy tiểu tử Cố Minh Âm kia cũng không tệ lắm.”

“Ngươi đâu có bị...! Tại sao ngươi không nói cho ta biết chứ?”

“Chủ nhân, chỉ là thể xác thôi mà, sau này sẽ có cái tốt hơn.”

Đối với hắn, thân thể con người rất yếu ớt, nếu chủ nhân hắn muốn đột phá bắt buộc phải bỏ qua những ràng buộc này, dùng chính linh khí bản thân tu luyện để tạo ra cơ thể của bản thân. Nhưng hiện giờ hắn nói gì thì chủ nhân của hắn nghe cũng không lọt tai...

“Cút!”

Úc Kim Ca như sắp nổ tung, vũ trụ nhỏ muốn nổ tung là nổ tung ngay được.

- Bình tĩnh, bình tĩnh...

Bách Lý Hạo Thần giữ vai Kim Ca, vô cùng nghiêm túc nói:

- Nếu ngươi là nam nhân thì ta vẫn thích ngươi, vẫn sẽ lấy ngươi, vẫn sẽ chăm sóc ngươi cả đời.

Úc Kim Ca hất tay hắn ra, hét vào mặt hắn:

- Bách Lý Hạo Thần, ngươi muốn làm ta tức chết đúng không? Ngươi biết hết mọi chuyện sao không ngăn bọn họ lại?

Bị Kim Ca hét vào mặt như vậy, khí thế của Bách Lý Hạo Thần liền biến mất, yếu ớt nói:

- Không phải, không phải... Lâu Tử Nguyệt sao? Ta tưởng ngươi biết...

Kim Ca nổi giận rồi.

Rất nhanh, Kiêu Dạ không sợ chết nói:

“Chủ nhân, người hình như không chỉ có một người đàn ông mà, người có cần phải khẩn trương như vậy không?”

Chính bởi vì hắn là kiếm linh, hắn không hiểu được tình cảm loài người nên mới cố ý lật lại tình sử của nàng, phát hiện nàng trước kia không chỉ một người đàn ông, vì vậy cảm thấy Lâu Tử Nguyệt gả cho Cố Minh Âm, chủ nhân hẳn sẽ không quá tức giận… chứ nhỉ?