- Có thể là do ta từ bé lớn lên ở trong núi, nên mới gần gũi với ta chăng?Úc Kim Ca thuận miệng bịa chuyện.Sau khi cáo từ với Lam Cơ, ba người bọn họ lên đường, kéo thêm cả Bách Lý Hạo Thần, hùng dũng tiến về phía Thập Lục Tửu Lầu.Kìm nén nội tâm đang chấn động, Úc Kim Ca làm bộ như trêu ghẹo nói:- Nếu Tô Nhị công tử mà biết chúng ta đi uống rượu mà không mời hắn chắc chắc hắn sẽ nổi giận cho xem.- Tính khí hắn tốt như vậy sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu. Nhưng mà ta nghe nói...Bách Lý Kỳ An nhẹ nhàng dùng ngón tay phải nâng chén rượu, ý tứ thâm sâu:- Hôm đó hắn cũng có mặt ở Địa cung, vậy sao không nhân tối nay gọi hắn đến để hỏi rõ mọi chuyện?Hoắc Quận chúa đang định nói đồng ý với ý kiến của Kỳ An thì lại bị người khác cắt ngang.- Uống rượu thì uống đi, có gì đáng hỏi đâu?Úc Kim Ca tiến đến gần hơn:- Chuyện ở Địa cung mà các ngươi nói đến rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm gì mà thần bí đến thế?Bách Lý Kỳ An và Hoắc Cửu Tâm nhìn nhau, lúc này mới giật mình nhìn về phía Úc Kim Ca, hắn và Uyển Túc Phi vốn không cùng xuất hiện một chỗ, Hoắc Cửu Tâm mở một vò rượu, tiếng kêu từ chiếc chuông trên cổ tay không ngừng vang lên, nói:- Nào! Tối nay chúng ta chỉ uống rượu, không cần nói chuyện gì hết!Hắn uống một hơi hết vò rượu, Hoắc Quận chúa thấy vậy mới bỏ qua cho hắn.Úc Kim Ca uống say đến nỗi mặt đỏ hết lên, liếc nhìn bộ danh giả vờ như không biết gì của Bách Lý Hạo Thần, nói:- Thần Vương, hôm nay đám người bên Thái tử nói mấy lời không nể nang ai như vậy, bản thân ngươi chắc chắn không vui vẻ gì, vậy thì uống vài ly cho tiêu tan mọi chuyện đi.- Ừm.Bách Lý Hạo Thần gật đầu nhận lấy ly rượu từ tay Kim Ca, bỗng nhiên cười thầm, khiến Hoắc Quận chúa đang say khướt cũng phải kinh ngạc: - Những lời tối qua ta nói, mong Kim Ca đừng để bụng. Đó đều là... là nói linh tinh thôi.Ánh mắt Bách Lý Kỳ An lộ rõ vui vẻ xen lẫn yên tâm, vỗ vỗ vai Kim Ca:- Ta đã nói rồi mà, Lục đệ của ta không phải người hay đi so đo với người khác, các ngươi mỗi người đều mở lời xin lỗi đối phương, như vậy chẳng phải xong chuyện hay sao? Nào nào, nâng ly đi!Mọi người đều cười, duy chỉ có Quận chúa là không hiểu chuyện gì, hỏi Bách Lý Kỳ An mãi mới hiểu ra chuyện mọi người đang nói. Thời khắc đó, ý cười dung hòa, chỉ là không biết bên Nam Phong Quán có được vui vẻ như vậy không?Văn Âm Các.Một cặp nến hỉ đang cháy tí tách, một cặp mỹ nhân ngồi bên mép giường, Tử Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía ánh trăng, thoáng thất thần, đây vốn dĩ là nơi mà trước đây nàng ở để trốn tránh mọi người, nhưng hôm nay nàng muốn ôm lấy tất cả những yêu thương ấy, giống như lời đồn mọi người nói, là một đêm mây mưa cuồng nhiệt sao?Một giấc mơ quá xa vời, không thực tế chút nào.Nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, không phải của ai khác mà là của hắn.Âm ấm, đầy sức sống, chính là thứ mà nàng muốn!- Minh Âm... ta....Mặt nàng nóng bừng lên, vừa mới nghĩ đến chuyện tối nay sẽ xảy ra nàng đã siết chặt vạt áo lại, chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy gương mặt tuấn tú thân thuộc ấy.- Sao tay nàng lại lạnh vậy? Còn run bần bật nữa?Cố Minh Âm nắm lấy tay nàng, sắc mặt lo lắng hỏi nàng.Ngón tay nàng run rẩy chạm vào gương mặt cũng nóng không kém:- Đồ ngốc, là ta đang vui, hạnh phúc nên mới như vậy.- Hạnh phúc, ta cũng vậy!Hắn cười tươi rạng rỡ, nụ cười vui vẻ lần đầu xuất hiện trên gương mặt hắn, ôm lấy nàng;- Ta đến nằm mơ cũng không thể ngờ chúng ta sẽ có ngày như hôm nay! Ta nguyện cả đời này sẽ đối tốt với nàng, bảo vệ nàng suốt cuộc đời.- Ừm...Lâu Tử Nguyệt rúc vào trong lòng hắn, cười rạng rỡ vô cùng hạnh phúc.Nàng biết những ngày còn lại của nàng không còn nhiều, hôm nay chính là thời khắc hạnh phúc nhất của đời nàng, đây là chuyện nàng muốn làm, trước đây chưa từng làm và cũng không dám làm.Chuyện thành thân tối nay là chuyện trước giờ nàng không dám làm.Lâu Tử Nguyệt nàng cả đời này phải sống trong vỏ bọc ngụy trang, luôn bị người ta bắt nạt, đến lúc chết cũng không có người thương bên cạnh, đến lúc chết vẫn không có được sự vui vẻ. Nhưng thời khắc này, sự tồn tại vô cùng chân thực của Cố Minh Âm mới khiến nàng hiểu ra rằng, dù cho hắn có đang che giấu điều gì đi chăng nữa thì hắn vẫn là người duy nhất quan tâm đến nàng.Y phục gấm sắc đỏ thay thế bộ y phục màu bạc hà mà hắn vẫn thường mặc, dưới ánh nến đỏ, gương mặt hắn càng giống như Quan Vũ, gương mặt đẹp không tì vết, gương mặt với những đường nét tinh tế, trong lòng hơi lo lắng sợ hãi, hắn sợ khoảnh khắc này sẽ biến mất, vì thế nên không dám dời ánh mắt khỏi nàng.Có khi nào nàng cũng như vậy không?- Nhất bái thiên địa.- Nhị bái cao đường.Hai người cùng ngẩn ra, Tử Nguyệt nói:- Không có cao đường, chỉ cần bái thiên địa là được rồi.Sau đó hai người họ đứng đối diện với cửa bái thiên địa.- Phu thê giao bái.Lần bái này là lượt cuối cùng.- Từ giờ chúng ta là phu thê rồi.Lâu Tử Nguyệt nồng nàn tình cảm nói.Cố Minh Âm giúp nàng hất sợi tóc rơi xuống ra phía sau, nói:- Đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau.Uống hết ly rượu giao bôi, tắt nến, hai người nằm im trên giường không làm việc gì hết.Tử Nguyệt nhớ đến lời hắn nói trước đây, không hề có hứng thú với phụ nữ... nghĩ đến đây nàng hơi ngẩn người.- Minh Âm, kể chuyện của chàng đi, tại sao...Thời khắc đó, toàn thân Cố Minh Âm lập tức căng thẳng, đây là chuyện mẫn cảm nhất đối với hắn, chuyện này chỉ có chủ nhân mới biết, nhưng giờ đây nàng đã là thê tử của hắn, hắn phải nói cho nàng biết, nàng có quyền được biết chuyện này.- Chàng không muốn nói à? Nếu là chuyện không vui vậy thì không cần nói nữa... chúng ta ngủ thôi...Tử Nguyệt nhẹ giọng an ủi hắn.Nam nhân ngủ bên cạnh nàng, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói:- Không, ta sẽ nói với nàng.Tử Nguyệt chống tay, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ bằng giấy, chiếu sáng căn phòng, dưới ánh trăng mờ tỏ, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của hắn hiện lên, nàng nhìn hắn, nghe câu chuyện của hắn, đến đoạn cảm động, nước mắt không kiểm soát được cứ thế lăn dài, cũng không hề biết...- Ta nhớ ta ở trấn Hoa Lan, nơi đó là nơi trồng hoa lan có tiếng, ta được một bà quả phụ khoảng ba mươi tuổi nhận nuôi, bà ấy đối với ta không tốt cũng không xấu, nhưng lại luôn nhìn ta với ánh mắt kỳ quái.- Khi đó ta không hề biết lý do vì sao, sau này ở Nam Phong Quán, lần đầu ta nhìn thấy ánh mắt đó trên gương mặt của khách đến đây, lúc đó ta mới biết, bà ta nuôi ta chỉ vì muốn ta trở thành nam nhân của bà ta...Yên lặng, giấu kín nội tâm, tay phải nàng hơi nắm lại, đặt lên ngực, thu lại gương mặt tái nhợt, đau lòng...- Bà ta họ Cố, họ của ta cũng là theo bà ta, lúc ta chào đời, bên thân có mang một miếng ngọc nội, trên đó viết chữ “Âm” thế nên bà ta đặt tên ta là Cố Âm.Minh Âm... vậy “Minh” là do ai đặt?- Ta đã hỏi bà ta rất nhiều lần về chuyện của phụ mẫu ta nhưng bà ta cứ ậm ờ cho qua chuyện, hỏi nhiều quá thì bà ta đánh ta, đánh đến lúc ta không dám hỏi nữa mới dừng.- Năm ta mười ba tuổi, bà ta nói ta đã lớn rồi, lúc đó ta không hiểu nó nghĩa là gì, cứ thế mơ mơ hồ hồ tổ chức hôn lễ, đêm đó... bà ta đẩy ngã ta từ phía sau...Hắn không tiếp tục câu chuyện được nữa, mắt mở trừng trừng. Từ đó về sau, hắn không còn hứng thú gì với nữ nhân nữa...Nàng nằm bên cạnh hắn, có thể hình dung được nỗi sợ hãi của hắn thông qua hơi thở dồn dập không ổn định.Mười ba tuổi thì biết gì chứ? Bản thân còn chưa phát triển hết. Dù cho thời gian có lâu như thế nào đi nữa thì ký ức này mãi mãi là ác mộng, không bao giờ có thể quên được.Tử Nguyệt nắm chặt lấy tay hắn, hắn muốn trốn tránh, đến đầu cũng ngoảnh luôn về hướng khác, nhưng nàng không cho hắn làm vậy, nàng nói:- Chúng ta đã bái thiên địa rồi, chàng là phu quân của thiếp, chàng muốn trốn đi đâu chứ? Muốn vượt qua nỗi sợ hãi chúng ta chỉ có một cách duy nhất...