- Đúng vậy, mọi thứ trên đời này đều không thể thay đổi được.Một lời nguyền mà không ai có thể thoát khỏi, đôi đồng tử của Lục Trạch khẽ gợn sóng.Dứt lời, liền cảm thấy một luồng sát khí đáng sợ không chút giấu giếm truyền tới khiến y cũng phải e ngại, thời khắc ấy, y có cảm giác như chỉ một chút nữa thôi là mình sẽ đến thế giới bên kia! Thật là đáng sợ! Đúng lúc y vận khí để bảo vệ bản thân khỏi luồng sát khí đáng sợ đó thì nó lại biến mất, không biết bóng hình của Úc công tử đang loanh quanh chốn nào?- Úc công tử! Bên ngoài nguy hiểm lắm! Người không được ra đó!Con đường ra ngoài đầy rẫy những cơ quan mật thất có thể giết người, đến ngay cả y cũng không thể nắm chắc phần sống trong tay, y vội vã lao ra phía ngoài, không ngờ lại thấy cảnh mà chính bản thân y cũng phải cảm thán.Thân hình màu tím đó tựa như một ngọn đèn, đung đưa như con thoi mỗi lúc một nhanh trong bóng tối, nhưng mỗi bước chân lại vô cùng vững chãi, tập trung cao độ, bình tĩnh xuyên qua trận pháp.Lục Trạch ngạc nhiên, trận pháp tầng hầm thứ ba này là do Lam Cơ đại nhân bày binh bố trận, bọn họ chỉ biết cách đi nhưng lại không hề biết vì sao lại đi như vậy, thế mà hắn lại phá giải các cơ quan mật thất khiến tất cả mọi người đều sợ hãi này một cách dễ dàng như vậy ư?Trời đất! Rốt cuộc bọn họ đã tìm được ai thế này? Chẳng trách Lam Cơ đại nhân muốn đích thân gặp hắn, lỡ Lam Cơ quở trách y đã tự ý làm việc này thì… Mới nghĩ đến đó, y liền nhanh chóng rảo bước lên phía trên cùng hắn, nếu Lam Cơ đại nhân có nổi giận thì y cũng dễ ăn nói hơn. Úc Kim Ca đang định chất vấn thì đột nhiên dừng lại.- Hừ! Nói hay lắm! Tro của Túc Phi còn chưa nguội, ngươi còn dám nói câu đó trước mặt hắn?Thanh âm lạnh lùng có chút run run của Quận chúa Hoắc Cửu Tâm truyền đến từ bên trong cánh cửa phòng.Úc Kim Ca đứng bất động trước cửa có bức họa điêu khắc Thần thú, sao có thể chứ? Là hắn nghĩ quá nhiều chăng? Tử Nguyệt thực sự không ở đây...- Ta chẳng có gì để nói hết, tất cả đều là do hắn tự quyết định. Các người muốn trách cứ trách ta, ta cũng sẽ không nói lại nửa lời, ta sẽ chịu trách nhiệm hết. Thanh âm lãnh đạm, thê lương chậm rãi vang lên.- Cửu Tâm, bình tĩnh chút!Kim Ca cau mày, là giọng của An Vương?- Sao ta có thể bình tĩnh được chứ? Hoắc Cửu Tâm nói vẻ tự trách:- Nữ nhân như nàng, làm hỏng Túc Phi đã đành, còn đứng sau giật dây để hắn đi đến chỗ chết, ta không tin ngươi không bày mưu tính kế đằng sau chuyện này.Giọng Lam Cơ réo rắt vang lên, lộ rõ vẻ không vui:- Hoắc Quận chúa! Uyển gia và trường đấu thú xưa nay quan hệ mật thiết, người đừng để tình cảm cá nhân của người làm ảnh hưởng đến ta, Lam Cơ ta ngay thẳng chính trực, không bao giờ phải dùng mưu hèn kế bẩn, cũng không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Uyển công tử.- Hay! Hay lắm! Quả đúng là đại nghĩa hào hùng, Lam Cơ ngươi hãy chờ đấy, rồi sẽ có ngày bổn Quận chúa ta điều tra rõ ràng sự việc. Có trời mới biết lúc nàng gặp được thanh mai trúc mã cũng là lúc thanh kiếm gãy đôi làm hai mảnh, nàng đã hối hận biết bao vì sự vô dụng của bản thân! - Nếu thực sự cái chết của Uyển Túc Phi là do đằng sau có âm mưu sắp đặt, dù cho có phải đến chân trời góc bể, bổn vương cũng không tha cho kể đó.Bách Lý Kỳ An lãnh đạm nói. Nhìn lên cánh cửa chạm trổ hình Thần thú, lúc này trong đầu Úc Kim Ca có hàng trăm xúc cảm đồng thời xuất hiện, mọi suy nghĩ cứ rối tung lùng bùng, một bên là nỗi sợ mất đi ý thức, một bên là cái chết của Uyển Túc Phi, thực sự làm khó hắn mà.Hồi lâu sau, bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Lam Cơ, đau thương, thậm chí là bất lực:- Hoắc Quận chúa, hắn là vì muốn cứu Lâu Tử Nguyệt nên mới hy sinh bản thân mình.- Lâu Tử Nguyệt?Hoắc Cửu Tâm ngừng một lúc mới quay người về phía Lam Cơ chất vấn:- Sao ngươi không nói sớm?Lam Cơ thở dài nói:- Ta sợ người sẽ gây rắc rối cho Tử Nguyệt, nhưng nghĩ lại thì nàng ta vẫn phải tự mình vượt qua ải này.- Kỳ An! Chúng ta đi tìm Tử Nguyệt hỏi cho rõ ràng.- Cửu Tâm! Chờ ta với!Hai người họ một trước một sau chạy ra ngoài, không biết nhìn thấy thứ gì mà đột nhiên lại dừng bước, hô hấp chậm lại.Y phục tím tao nhã bay trong gió, sợi dây tím bên hông kết hợp với hồ lồ ngọc, tựa như đang cưỡi gió vậy, hắn cứ nhàn nhạt như thế, đứng nguyên chỗ cũ mà cứ như không tồn tại vậy.Gương mặt Bách Lý Kỳ An và Hoắc Cửu Tâm lộ rõ vẻ bất ngờ. Tâm tư rối rắm lúc này thoáng chốc bị ánh mặt của hắn làm cho tiêu tan.Trong đầu Úc Kim Ca có vô vàn lời muốn nói, bỗng nhiên hắn nghĩ ra một cách:- Đi uống rượu đi, ta mời?Chỉ cần bây giờ bọn họ không đi tìm Lâu Tử Nguyệt, chỉ cần qua đêm mai thì mọi chuyện sau này hắn sẽ tự giải quyết, nếu không thì không biết Lâu Tử Nguyệt thực sự sẽ làm ra những chuyện phiền phức gì nữa.Hoắc Cửu Tâm vốn không muốn đi, thời khắc này nàng chỉ muốn đi tìm Lâu Tử Nguyệt để chất vấn về cái chết của Uyển Túc Phi xem rốt cuộc có liên quan gì đến nàng ta không, nhưng khi Úc Kim Ca đứng trước mặt nàng, tim nàng bỗng như ngừng đập, giống như cơn gió từ Cổ Sơn Dã thổi đến khiến nàng vô cùng vui vẻ, giống như lần gặp đầu lúc sáng nay, nàng cắn răng, ra sức gật đầu:- Đi!Nhưng Bách Lý Kỳ An lại lắc đầu, Kim Ca đột nhiên lo lắng, vẻ mặt căng thẳng. Câu tiếp sau của An Vương khiến Kim Ca thở phào nhẹ nhõm:- Ta thua rồi, phải là ta mời mới đúng chứ.- Úc công tử? Ta có chuyện muốn nói với ngài.Lam Cơ mỉm cười bước lên.Úc Kim Ca liếc mắt nhìn Lục Trạch, rồi nói với Lam Cơ:- Thuộc hạ của ngài đã nói với ta rồi, ta không đồng ý, cáo từ.- Ừm?Lam Cơ nhíu mày, nói:- Nếu là đãi ngộ chưa phù hợp thì chúng ta có thể bàn bạc mà.- Không cần. Úc Kim Ca lắc đầu:- Kể cả đãi ngộ có tốt đến mấy ta cũng không ký.Lam Cơ trừng mắt nhìn Lục Trạch, giống như đang trách móc Lục Trạch đã tự ý bàn bạc với Kim Ca mà không hỏi qua ý kiến của nàng, Lục Trạch cứng đờ, im lặng không lên tiếng.Bách Lý Kỳ An nhìn sang Kim Ca với ánh mắt tán dương, người đằng sau hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi hắn:- Ngươi cũng biết à?An Vương không chút cảnh giác tiếp lời người của trường đấu thú:- Làm tay trong cũng không phải là chuyện gì bí mật.Nếu không trường đấu thú làm sao có thể đảm bảo có được nhiều huyễn thú như vật chứ?- Ồ!Tiếng gầm rú của huyễn thú bỗng nhiên truyền tới thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.Kim Ca cảm giác như bản thân đang bị kích thích vậy.Một con hồ ly trắng từ trong bóng tối lao tới nhanh như chớp, lao thẳng về phía Úc Kim Ca, Hoắc Quận chúa trợn tròn mắt, nói:- Đây chẳng phải là con hồ ly ở Thần Vương phủ hay sao? Sao nó lại chạy tới đây?Úc Kim Ca dang tay đón lấy hồ ly rồi ôm nó vào lòng, đôi mắt xanh không ngừng đảo qua đảo lại, còn có thể là của ai chứ? Chính là hồ ly nhà Bách Lý Hạo Thần.Con hồ ly như bị giật mình.- Lam Cơ đại nhân! Tên người làm tay đeo nhẫn Thanh Tinh bước vào. Lam Cơ lạnh giọng hỏi:- Có chuyện gì?Giọng nói lo lắng xen lẫn dè dặt vang lên:- Lam Cơ đại nhân, con hồ ly này không biết làm cách nào mà lại đến được đây, e là đi cùng vị công tử này.Lam Cơ liếc nhìn Kim Ca, tỏ vẻ như không quan tâm:- Xem ra chủ nhân của con hồ ly này không yên tâm về ngươi rồi.Úc Kim Ca cười, nụ cười ấy giống như đóa hoa xinh đẹp nở rộ phía sau hắn, khiến cho mọi người đứng trong bóng tối cảm giác như được ánh mặt trời chiếu tới, cơn mưa kéo qua vậy.- Nó nằm ngoan ngoãn để ngươi vuốt ve ư?Hoắc Quận chúa vô cùng kinh ngạc,- Ta muốn ôm nó một chút, được không?- Được.Kim Ca đưa con hồ ly cho Hoắc Cửu Tâm:- Tâm trạng Cửu Tâm không tốt, ngươi phải ngoan nhé. Hoắc Cửu Tâm nhìn con con hồ ly nằm ngoan ngoãn, ánh mắt có chút ghen tị:- Lạ quá, nó ngoan như vậy sao lại nghe lời ngươi chứ?Đến ngay cả An Vương cũng lộ ánh mắt kinh ngạc, giống như ngoài Thần Vương thì không ai có thể tiếp xúc thân mật với nó vậy.