- Thanh La Mạn.Hắn không ngờ được Kim Ca sẽ nói loại trà này.- Người của nước Bạch Hổ hình như đều chưa từng nghe nói tới Thanh La Mạn, có điều chỗ ta vừa hay có.Lục Trạch đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ta một bình sứ nhỏ, quả nhiên là Thanh La Mạn, Kim Ca kinh ngạc, cái này phổ biến vậy sao? Đến cả trường đấu thú cũng có, hơn nữa xuất hiện trong tay của một người hầu. Xem ra trường đấu thú đúng là ngọa hổ tàng long.Nước sôi, lá trà bắt đầu nở ra, ánh sáng trong veo ánh lên bóng loáng. Thanh Mạn La vẫn còn cần chờ một lúc mới có thể uống.Bỗng nhiên, Lục Trạch cau này, áy náy nói:- Thực sự xin lỗi, sợ là đêm nay Lam Cơ đại nhân không thể gặp người rồi.- Ừ.Kim Ca do dự.Hắn cảm thấy có chút không đúng nhưng chỉ có thể áy náy hỏi:- Có thể hẹn vào một ngày khác không?- Không được.Ngày khác, Úc Kim Ca sẽ trở về chính hắn.- Như vậy sao...Lục Trạch nghiêm nét mặt, thay vào đó là biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt tuấn tú lộ ra vài phần già dặn:- Ta nói với người thì cũng vậy.Phát hiện nét mặt Lục Trạch tự nhiên thay đổi, Úc Kim Ca khôi khỏi thấy hứng thú với y, nghĩ ngợi một lúc, trầm giọng nói:- Được. Nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết là vì lí do gì không cho ta gặp nàng ấy?Trên khuôn mặt thanh tú anh tuấn nở ra một nụ cười thật thân thiện, kéo gần khoảng cách giữa người với người. Nhưng trong sự thân thiết này chỉ có ba phần là thật.- An Vương và Hoắc Quận chúa đang nói chuyện cùng Lam Cơ đại nhân.Kim Ca ngạc nhiên, bọn họ tìm Lam Cơ không lẽ cũng vì điều tra được chuyện Túc Phi trước khi chết đã đến gặp Lam Cơ?Nhận ra đối phương đang cau mày, Lục Trạch nghĩ là do hắn đang bất mãn, vì thế càng cẩn thận:- Chuyện xảy ra bất ngờ, có thể người không biết, địa vị của hai người này ở nước Chu Tước, chúng ta cũng không biết phải làm sao.- Ta biết.Kim Ca lạnh nhạt nói, uống một chén Thanh Mạn La, hương vị trong đắng có ngọt, giống mùi vị độc nhất vô nhị mà hắn đã từng uống. Nếu như Trinh Phi không nhắc đến Cửu Mỵ, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ trường đấu thú.Ánh đèn chiếu vào Lục Trạch tạo thành các hình cắt, y từng bước từng bước chậm rãi nói:- Chắc hẳn vừa rồi lúc cùng nhau tới, người cũng nhìn thấy tài sản của đấu trường thú. Chỗ chúng ta phân tiệm, tổng bộ ở Miểu Thành khó mà đếm được trên đầu ngón tay. Tài nguyên huyễn thú của đấu trường thú là cả đại lục lóa mắt, không ai sánh đươc.- Thì sao?Lục Trạch thầm nghĩ trong đầu, những năm qua, người có thể thản nhiên nghe y nói những lời này thật sự rất ít, càng cảm thấy hắn đáng quý.- Bọn ta muốn hợp tác cùng ngài, đấu trường thú xin hứa sẽ cho ngài hưởng thụ phú quý không hết và là khách quý của đấu trường thú, đồng thời giúp đỡ ngài vào Học viện Đế Quốc, tiếp nhận huấn luyện cao cấp nhất, giúp ngài trở thành kẻ mạnh.Những thứ này rất mê người.Úc Kim Ca liếm liếm môi, hỏi:- Điều kiện?Lục Trạch kinh ngạc, không ngờ lại có người điềm tĩnh như vậy. - Điều kiện lầ. Ngài bắt buộc vô điều kiện đem tất cả huyễn thú cấp năm và cấp năm trở lên giao nộp toàn bộ cho đấu trường thú, bất luận huyễn thú còn sống hay đã chết.Kim Ca nhanh chóng hỏi:- Nếu cả đời ta cũng không có huyễn thú thì sao?Lục Trạch cười khanh khách, nghiêng đầu nói:- Không thể được. Bọn ta đưa ngài đến Học viện Đế Quốc, ở đó có rất nhiều thầy hướng dẫn, là trường săn lợi hại nhất, rừng rậm kì bí nhất, là thiên đường của huyễn thú.Thấy Kim Ca vẫn chưa dao động, Lục Trạch không hề vội vàng:- Huống chi, chúng ta còn tổ chức dò mộ, tìm kiếm di tích cổ bảo, đến lúc đó sẽ thông báo với ngài. Đương nhiên, huyễn thú có được bắt buộc phải giao nộp.Hắn liếc mắt nhìn Kim Ca, hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:- Thật ra thì rất công bằng, không phải sao? Bọn ta nhìn thấy thiên phú của ngài, dành cho ngài tất cả các cơ hội giúp ngài phát triển mà ngài cần. Hồi đáp mà bọn ta muốn nhận lại chỉ là huyễn thú thôi mà.- Ngươi làm sao đảm bảo với ta là sẽ thực hiện?Lục Trạch biết hắn đã dao động, mâu quang lóe lên, một ánh sáng từ Thanh Tinh Nhẫn xoẹt qua, một chiếc trục cuốn và một chiếc Thanh Tinh Nhẫn khác xuất hiện trước mắt, đặt trên mặt bàn.- Ký hết khế ước. Ta và ngài, hai bên đều không được hủy ước.Úc Kim Ca mở trục cuốn nhìn một cái, kinh ngạc thì ra đây là một tờ khế ước, tương tự như hợp đồng bây giờ, nhưng hợp đồng do pháp luật ràng buộc còn tờ khế ước trong tay rõ ràng là không đơn giản. Nó do quy tắc của thiên địa ràng buộc, nếu như vi phạm, chắc chắn phải xuống địa ngục.Điều khoản trong này đều viết rất rõ ràng, nhưng là chơi trò chơi chữ viết, đấu trường thú có phải lực nhưng cũng có thể không làm, nhưng nếu như hắn giữ huyễn thú làm của riêng thì phải xuống địa ngục.Loại khế ước không công bằng này ai thèm ký?Nhưng hắn nhìn thấy sự miễn cưỡng trong đáy mắt của Lục Trạch liền hiểu ra có rất nhiều người đã kí, có lẽ còn bao gồm y ở trong đó.Đại khái có rất ít người từ chối, đặc biệt là xuất thân bình dân, có thiên phú nhưng khổ nỗi không có cơ hội làm huyễn linh sư.Tầng hai dưới đất, nhữn người đeo nhẫn trên tầng một chỉ sợ là đều kí kết khế ước. Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi bị bọn họ khinh bỉ, sợ hắn cướp mất bát cơm sao? Cũng đúng, ai mà không ganh tỵ một huyễn linh sư hai mươi tuổi chứ?- Thì ra đấu trường thú bảo vệ vị trí độc tôn của mình như vậy sao?Mâu quang Lục Trạch lóe lên, như hiểu ra điều gì nói:- Đây chỉ là một góc của băng sơn.- Thanh Tinh Nhẫn?Kim Ca nhẹ nhàng cầm lên.- Chỉ cần nhỏ máu nhận chủ, mọi thứ bên trong đều là của ngươi.- Có cái gì?- Đan dược cực phẩm, thiên phẩm đều có, còn có công cụ chuyên dụng để bắt huyễn thú do trường đấu thú tạo ra, vũ khí, thiên địa linh bảo, còn có một viên linh hạch cực phẩm.Hắn nói khiến bao người mơ ước, những thứ này gười bình thường cả đời cũng không có được.- Chỉ cần ngươi kí tên, trường đấu thú sẽ trở thành hậu thuẫn lớn nhất của ngươi.Kim Ca rủ mí mắt xuống, vuốt ve Thanh Tinh Nhẫn.- Do dự, ngươi còn do dự điều gì? Lục Trạch nói tiếp:- Ta biết từ trước đến nay cuộc sống của ngươi không dư dả, từ nhỏ mẫu thân đã qua đời, phụ thân không biết tung tích, hơn mười năm qua không một chút tin tức, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ngươi vốn dĩ sống cùng gia gia trong rừng, nếu không phải tình cờ cứu được Cửu hoàng tử thì cũng không theo hắn đến đây.Lục Trạch chú ý tới hơi thở của đối phương không ổn, thầm đoán nói đến tâm khảm của hắn rồi:- Ta tin rằng nhất định là ông trời sắp đặt, nếu đã có duyên, chẳng lẽ ngươi không muốn thay đổi tình thế bây giờ, làm một kẻ mạnh được muôn người ngưỡng mộ, đứng trên đỉnh cao của Kim Tự Tháp? Thế giới này không thiếu thiên tài, chỉ là thiếu cơ hội.Úc Kim Ca vuốt ve Ngọc Hồ Lô, đây chắc là vật mà nguyên chủ yêu thích. Nếu như hắn ở đây, sẽ chọn lựa như thế nào? Nhưng Kim Ca dựa vào cái gì mà thay hắn đưa ra lựa chọn chứ?Khi Úc Kim Ca định từ chối thì bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, mâu quang của hắn chợt ngưng lại. Một luồng khí to lớn từ lồng ngực hắn xông ra, luồng khí xoáy lạnh lẽo như được giải phóng, Ngọc Hồ Lô cuộn với thắt lưng Tử Kim cùng bay lên, phát ra tiếng vang vù vù.Sát khí thật đáng sợ! Lục Trạch kinh sợ rút kiếm theo bản năng, khống chế sự kích động muốn chạy trốn của bản thân, cứng đờ ngồi trên ghế, chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào Kim Ca.Rất lâu sau, Lục Trạch mới nghe thấy đối phương cất giọng trầm thấp hỏi:- Khế ước, lấy linh hồn làm bằng chứng sao?