- Nhị hoàng huynh?

Bách Lý Long Dận ngây ra, hai tay nắm lại thành nắm đấm. Hắn không ngờ được Nhị hoàng huynh lại trách mắng hắn trước mặt bao nhiêu người, không cho hắn một chút thể diện nào.

- Hừ! Ta không có đệ đệ như đệ!

Nặng lời rồi!

Khi mọi người đều thấy bất bình thay hắn thì thần sắc của Bách Lý Long Dận tối sầm lại.

Bách Lý Kỳ An liếc Lục hoàng đệ, thầm nghĩ, bao nhiêu năm qua hắn không ở Đế đô, Lục đệ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, vì thế thanh âm ôn nhu vài phần:

- Lục hoàng đệ, đệ theo ta về.

Bách Lý Hạo Thần lạnh nhạt trả lời: “Không đâu.” Tay của hắn hơi cứng lại, hắn không ngờ rằng Nhị hoàng huynh không có giao tình gì với hắn lại nói giúp hắn, tình nghĩa này thật sự hiếm có. Có lẽ trong cả hoàng thất cũng chỉ có Nhị hoàng huynh nhiều năm ở ngoài là trọng tình thủ túc nhất.

- Rầm!

Cửa phòng bị kéo mạnh ra, Bách Lý Kỳ An bước chân rời đi, chỉ là không ngờ gặp được quận chúa ở ngoài cửa.

- Sao muội lại tới đây?

- Muội đến tìm Lam Cơ. Có thể đi cùng muội không?

Bách Lý Kỳ An ngây ra một lúc, rất nhanh sau đó liền hiểu ra:

- Là vì đệ ấy?

- Ừ, muội điều tra được người cuối cùng huynh ấy gặp là Lam Cơ xong rồi mới đi Địa cung.

Vành mắt quận chúa còn đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Bách Lý Kỳ An thầm than một tiếng, người trọng tình thật khổ:

- Đi thôi.

Bách Lý Long Dận bị Nhị hoàng huynh mắng té tát tại chỗ, còn người của nước Bạch Hổ lại đang nhàn nhã ngồi uống rượu, dáng vẻ say khướt.

Bách Lý Long Dận nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, cáo từ cũng không có liền quay người bỏ đi. Lâu Hạ Phi nhanh chóng đuổi theo.

Lâu Hạ Phi muốn nói gì đó nhưng vì lí do gì đó mà khó mở lời. Sau khi Bách Lý Long Dận rời đi, đoàn người cũng giải tán theo.

- Lạc Vân, buổi tối không an toàn, huynh đưa Tương Nhi về Tô phủ trước.

Không biết vì sao Bách Lý Hạo Thần lại nói câu ấy.

Tô Lạc Vân và Tô Tương Nhi đều sững người. Vốn định từ chối nhưng Lạc Vân cảm nhận được khó lòng cự tuyệt được Bách Lý Hạo Thần, không muốn trái ý hắn:

- Được. Đệ bảo trọng. Ta đưa Tương Nhi về trước.

Lạc Vân cảm thấy muội muội hắn cần nhanh chóng rời khỏi đây và quên hết tất cả mọi thứ ở đây.

Đến khi bọn họ rời khỏi, cả căn phòng to lớn chỉ còn lại hai người, mà hai người này đêm qua mới uống rượu ở quán rượu nhỏ hẻo lánh. Bây giờ lại ở một nơi sang trọng như thế này cùng uống một bình rượu, thật sự là có duyên.

Phía dưới nhà không lầu trống, năm nghìn chỗ ngồi sắp không còn người nữa.

Trong đại sảnh trống trải, có tiếng kêu vang của huyễn thú.

Mùi máu tanh mù mịt lượn lờ tản ra, tránh không được, xuyên sâu vào tâm nhĩ khiến người ta nhớ lại quá khứ tàn bạo toàn máu tanh.

- Đã chơi đủ chưa?

Bách Lý Hạo Thần sờ tai hồ li, bỗng nhiên hỏi.

- Chưa đủ.

Úc Kim Ca cười dịu dàng.

- Được, nàng muốn chơi cái gì, ta tiếp đến cùng.

Úc Kim Ca bỗng nghiêm nghị, hỏi:

- Ngươi phát hiện từ lúc nào?

- Tối qua lúc uống rượu bắt đầu nghi ngờ, đến hôm nay nhìn thấy cái này...

Bách Lý Hạo Thần cầm chiếc khăn lụa trên bàn:

- Cái này là ta cho nàng.

Bất luận như thế nào, Lâu Tử Nguyệt cũng sẽ không bao giờ cho người khác.

“Ta còn tưởng rằng ngươi vì...” Úc Kim Ca đột nhiên bật cười, chắc hắn nghĩ nhiều rồi, đối phương chỉ nói một câu ngược lại làm hắn ngây ngẩn.

- Bách Lý Long Dận sao?

Bách Lý Hạo Thần chần chờ trong chốc lát, khẻ mỉm cười, nói:

- Coi là vậy đi. Người Lâu Tử Nguyệt sẽ quên đi ngoài Cố Minh Âm cũng chỉ còn Nhị hoàng huynh của ta thôi.

- Vậy ngươi...

Úc Kim Ca chấn động trong lòng:

- Ngươi đều biết hết rồi?

Góc nghiêng hoàn mỹ của nam nhân vĩnh viễn lạnh buốt, ngón tay trắng muốt đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại của bạch hồ. Hắn suy tư một hồi cuối cùng hướng về phía Úc Kim Ca gật đầu:

- Ừ, đoán được một chút.

- Ồ...

Cơ mặt của Úc Kim Ca bắt đầu cứng đờ, ngửi mùi hương của rượu Điêu Mai, hắn có loại ảo giác không chốn nương thân, dường như trước mặt hắn tất cả mọi thứ đều bị nhign thấu.

- Thật may... Ngươi không phải kẻ thù.

Úc Kim Ca nghĩ, nếu như là kẻ thù, chắc mình sẽ bị người ta coi thành quái vật.

- Ta luôn có một chuyện nghĩ không thông.

- Chuyện gì?

- Sau khi đoạt xác, tại sao linh hồn của nguyên chủ vẫn còn tồn tại? Hơn nữa còn tỉnh lại?

Bách Lý Hạo Thần nhìn hắn chằm chằm, hơn nữa còn nhìn xâu xa. Úc Kim Ca cảm nhận được xuyên thấu ánh mắt cực nóng phía sau Lưu Ảnh Tiêu.

- Ta cảm thấy với tính cách của ngươi, sẽ không để nguyên chủ có cơ hội tỉnh lại.

- Đoạt xác là gì?

Úc Kim Ca thật sự không hiểu, cho nên hỏi Kiêu Dạ.

Âm thanh bên kia như có một khoảng thời gian ngừng lại.

“Là một loại thủ đoạn mà những kẻ mạnh của huyễn linh tông sử dụng để bảo vệ mạng sống. Sau khi bọn họ chết, nếu như hồn phách có thể tìm thấy một nơi ở thích hợp trong khoảng thời gian nhất định thì có thể sống lại. Nhưng sẽ bị mất hết tu vi, không khác nào làm lại.”

“Như vậy là bây giờ hắn nghi ngờ ta đã từng trong cấp kẻ mạnh của huyễn linh tông. Bởi vì một nguyên do nào đó mà bị cướp đoạt thân xác, thay thế Lâu Tử Nguyệt.”

“Đúng.”

Úc Kim Ca nhất thời thở phào nhẹ nhõm:

“Vẫn may, không cho là ta xuyên không.”

- Ta, thực ra là vì...

Úc Kim Ca nhăn mày, nâng ly rượu trong tay lên đồ uống rượu được chế tạo từ lưu ly phản xạ ra vầng sáng bảy màu, rượu bên trong nhẹ nhàng chuyển động, uống một ngụm nhỏ, nói

- Ta cũng không biết, trong cơ thể chưa từng có tàn hồn. Khi tuyệt tình cổ phát tác, nàng ta mới có cơ hội ra ngoài, có điều tối mai nàng ta sẽ tan thành mây khói.

Không khí vô cùng ngột ngạt, mọi người dường như đều có chuyện giấu giếm đối phương.

Bỗng nhiên, không khí ngột ngạt như bị thổi bay, Bách Lý Hạo Thần cưng chiều nói:

- Nàng đó, không thể cẩn thận một chút được sao? Làm việc lúc nào cũng khiến người khác không yên tâm.

Kim Ca ngẩn ra, thì ra là hắn đang lo lắng sao?

- Sẽ không có lần sau.

Úc Kim Ca không hiểu vì sao hắn chấp nhận sự thật mình không phải Lâu Tử Nguyệt nhanh đến vậy. Nhưng có lẽ hắn sớm đã nghi ngờ rồi. Nam nhân thông minh như vậy, làm thế nào mới phải đây?

- Tại sao lại chọn Úc Kim Ca?

- Hắn phù hợp nhất.

Khi hắn lấy lại được thân xác, Kiêu Dạ sẽ mở phong ấn linh hồn của Úc Kim Ca ra, đến lúc đó hắn chắc sẽ ngủ vài ngày, sau khi tỉnh lại hắn sẽ không nhớ có người ở nhờ thân xác của hắn.

- Nàng nên chọn ta.

Giọng nói trầm thấp từ từ vang lên.

Úc Kim Ca ngây người, nghiêng đầu nói:

- Sợ làm ngươi bị thương.

Hắn cong môi lên như là rất vui vẻ:

- Còn, còn chưa hỏi tên của nàng là gì?

- Tên của ta sao?

Úc Kim Ca bật cười khanh khách, nhưng rất nhanh trở nên xúc động, mâu quang ngưng lại trên ngữ quang thập sắp trong ly rượu.

- Tại sao nàng không nói gì?

Giọng nói trầm thấp của hắn uyển chuyển như một dòng suối trong chảy qua cánh đồng khô khốc hiu quạnh trong tim nàng.

- Trên thế giới này, có rất nhiều hỏi tên của ta. Nhưng chỉ có ngươi là người đầu tiên hỏi ta là ai.

Úc Kim Ca có chút buồn rầu, có lẽ hắn đã quá quen với Kiêu Dạ. Bọn họ có khế ước chung, Kiêu Dạ biết hết mọi thứ về hắn, lại còn là kiếm linh cho nên mất đi một chút cảm động linh hoạt.

Mà Bách Lý Hạo Thần là người đầu tiên nói thích hắn, cũng là người đầu tiên hỏi hắn là người như thế nào.

Úc Kim Ca đến gần hắn, ngồi xuống cạnh hắn, hắn vừa giơ tay vén Lưu Ảnh Tiêu che trước mắt ra vừa nói:

- Lần này, ta muốn nàng nhìn vào mắt ta và nói cho ta biết nàng là ai.

Lúc Úc Kim Ca sắp vạch ra, nhìn thấy đôi mắt xanh lục của hắn, tiếng gõ cửa lại vang lên.