Úc Kim Ca là người bừng tỉnh sớm nhất, Kim Ca không ngừng nhổ ra bã rượu, Lâu Tử Nguyệt này đúng là làm hỏng thanh danh của ta mà! Khó khăn lắm hắn mới gây dựng được hình tượng lạnh lùng vậy mà...“Chủ nhân, từ trước đến nay người không hề có hình tượng mà.”“Cút!”Người đầu tiên nhảy cẫng lên là Lâu Hạ Phỉ:- Muội muội tốt của ta, có phải độc trong ngươi muội vẫn chưa giải hết đúng không? Làm sao muội có thể quên Thái tử điện hạ chứ?- Hạ Phỉ tỷ tỷ? Ta, ta nhớ ra mấy người, nhưng...Lâu Tử Nguyệt giả bộ nhu nhược, len lén liếc nhìn phản ứng của Thái tử, với sự thông minh của nàng ngay lập tức liền hiểu ra vấn đề. Úc Kim Ca cực kì kinh ngạc trước phản ứng của nàng! Làm sao Lâu Tử Nguyệt có thể tiếp nhận việc bản thân không nhớ người mình yêu nhất nhanh đến vậy chứ? Nhưng ngay khi Kim Ca chạm phải ánh mắt Cố Minh Âm thì hắn đã hiểu, giờ nàng đã tìm được nam tử đáng để nàng yêu nhất rồi. Bách Lý Long Dận chẳng qua chỉ là một giấc mơ dài thời thanh xuân của nàng thôi.Trong lúc mọi người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lâu Hạ Phỉ làm ra vẻ tỷ muội tốt với Tử Nguyệt, nhìn quanh một lượt, dịu dàng hỏi:- Muội muội tốt của ta, muội có nhận ra bọn họ không?Lâu Tử Nguyệt nhìn quanh bốn phía, đáy mắt vụt qua một tia sáng, nàng đứng dậy, bước đến trước mặt từng người, nói ra tên của họ,- Hạ Phỉ tỷ tỷ, Xuân Cầm tỷ tỷ, Cẩm Dạ ca ca, công tử và tiểu thư Hạ Hầu gia, vị này là Tô Nhị công tử, người kia là... Tô Tương Nhi, Tam tiểu thư Tô phủ, vị này...Lúc nàng đi đến trước mặt Bách Lý Hạo Thần, đáy mắt có một chút do dự, nhưng rất nhanh liền nhớ ra: - Thần Vương Điện hạ, mặc dù chưa nói chuyện bao giờ nhưng ở bữa tiệc mừng năm mới đã có duyên gặp mặt vài lần.Ực... Mọi người đều kinh ngạc mở to miệng đến mức có thể nhét được cả một quả trứng gà.Bách Lý Hạo Thần đứng dậy, trầm giọng mà cố chấp hỏi:- Chúng ta có hôn ước mà, nàng quên rồi sao?Ánh mắt nàng thoáng vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, bởi vì nàng không biết cô gái chiếm lấy thân thể nàng đã làm ra những chuyện gì, nên nàng không đáp lại lời Hạo Thần.Làm sao Hạo Thần có thể dễ dàng bỏ qua việc nàng coi thường hắn như vậy, hắn không buông tha nàng, nắm chặt lấy cánh tay nàng chất vấn:- Nàng đã đồng ý gả cho ta trước mặt mọi người rồi.Lâu Tử Nguyệt ngẩn người, nam nhân này, rất yêu... nàng sao...Đúng lúc nàng đang suy nghĩ xem nên trả lời hắn thế nào để tránh hiểu lầm thì Cố Minh Âm bỗng nói:- Thần Vương, xin ngài hãy buông tay, ngài làm nàng ấy đau đó.Bách Lý Hạo Thần nhìn sâu vào đáy mắt Tử Nguyệt xem trong đó có thứ mà hắn muốn không, nhưng cuối cùng lại chán nản cúi đầu, buông thõng tay, con hồ ly trong tay cũng vì khí lạnh trong người hắn quá lớn mà run run theo, con ngươi xanh lục không hề động đậy.Mọi người đều đang cười thầm Hạo Thần không giữ được Vương phi của mình, một số người khác thì không cười nổi với câu chuyện bi thảm của Bách Lý Hạo Thần.Ví dụ như, lúc Tử Nguyệt gọi tên từng người bao gồm cả Úc Kim Ca, duy chỉ có lúc không nhớ được một người là Bách Lý Long Dận thì biểu cảm của hắn ta lại tương đối xuất sắc. Không biết hắn ta có một khắc nào hối hận không vì đã tự tay đẩy người con gái thật lòng yêu mình ra khỏi mình mãi mãi.- Ngươi là ai?Lâu Tử Nguyệt hỏi lại lần nữa.Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến tột đỉnh, tại sao Tử Nguyệt có thể nhớ hết mọi người duy chỉ có nam tử, người mà trước đây nàng từng ngưỡng mộ thì lại quên?Trong chốc lát, hàng trăm biểu cảm của Bách Lý Long Dận cùng xuất hiện, hắn ta không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người khác, vì thế lạnh lùng nói:- Ta là Thái tử Bách Lý Long Dận.Lâu Hạ Phỉ là nữ nhân, hơn thế nữa còn cực kì nhạy cảm, nàng ta bỗng phát hiện ra rằng, thực ra Lâu Tử Nguyệt mới chính là kẻ địch lớn nhất cản trở nàng ta bước lên ngôi vị Thái tử phi, Thái tử điện hạ lại hết sức yêu thương Lâu Tử Nguyệt.Có lẽ trong tim bạn luôn tồn tại một người, địa vị của người đó cực kì quan trọng, dù cho có hận người ấy, cứ hận mãi hận mãi rồi cuối cùng cũng thành yêu, bởi vì bạn quan tâm đến người đó.Vốn tưởng rằng Tử Nguyệt chỉ giả bộ không quen biết, nhưng chỉ thấy nàng lạnh đạm gật đầu sau khi Thái tử điện hạ giới thiệu bản thân thì mọi người đã hiểu ra rằng, là nàng thật sự không nhớ ra hắn ta.Có cần phải hoảng loạn đến vậy không? Nữ nhân này quên ai cũng được nhưng không thể quên Thái tử! Vậy nữ nhân theo đuổi Thái tử gần mười năm trời rốt cuộc là ai? Nhưng, tất cả mọi người dường như đã hiểu ra, độc tình thực sự làm cho nàng quên mất người mình đã từng yêu.Người ban đầu Lâu Tử Nguyệt yêu là hắn ta ư?Thái tử Điện hạ?Thế thì tại sao nàng lại từ hôn chứ? Có lẽ nào là do yêu quá sâu đậm?Không có được trái tim Thái tử cũng không muốn ép buộc hắn ta lấy nàng nên mới buông tay?Trong mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, càng nghĩ càng thấy tò mò.- Kim Ca...Lâu Tử Nguyệt gọi tên Úc Kim Ca vô cùng thân mật, khiến Tô Lạc Vân hơi kinh ngạc. Giống như sau khi tỉnh lại nàng không hề nhìn lại bản thân, càng không thèm nhìn đến Hạo Thần, nhưng lại vô cùng thân thiết với Úc Kim Ca. - Tử Nguyệt?- Ta và Thần Vương...Một đợt sóng ào đến, dù cho hắn ta mới nói có nửa câu, mọi người ai nấy lại dậy sóng.Ngay cả Bách Lý Hạo Thần cũng cảnh giác.Úc Kim Ca cầm tay nàng nói.“Ngươi đừng có nhúng tay vào chuyện này.”Đối phương trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu:“Biết rồi.”“Ngươi hãy về hưởng thụ thế giới hai người với Cố Minh Âm đi, mấy con yêu quái của trường đấu thú cứ giao cho ta, đợi sau khi trở về thân thể ta sẽ đích thân đi tìm Lam Cơ, ngươi không cần xuất đầu lộ diện.”Nàng hơi sửng sốt.“Được.”- Các vị, giờ không còn chuyện gì nữa đúng không?Thấy bọn họ như không còn gây chuyện nữa, một đám người chỉ muốn xem trò cười của người khác rồi chọc gậy bánh xe, Cố Minh Âm nói:- Ta và Tử Nguyệt phải đi đây, cáo từ.Úc Kim Ca gật đầu, vừa dõi theo bước chân họ vừa liên lạc với Kiêu Dạ, hỏi xem rốt cuộc Tử Nguyệt và Cố Minh Âm xuất hiện ở đây tối nay là ý gì.Sau khi Lâu Tử Nguyệt và Cố Minh Âm rời đi, mọi người như hồi phục lại nguyên khí vậy, người nào uống rượu cứ uống, ai nói chuyện phiếm cứ nói, cứ như vừa nãy chỉ là một giấc mộng vậy.Không lâu sau Hạ Hầu Lâm liền mở lời hỏi:- Thần Vương Điện hạ, bọn họ ngang nhiên ra về trước mặt người như thế mà người vẫn tỏ ra không chút lo lắng vậy sao? Ta thật sự nghi ngờ về chuyện đại sự xa vời của hai người đó.Mộ Dung Trừng Oanh cười nói vui vẻ:- Chắc Thần Vương muốn cưới mười hai người mất.- Câm miệng!Một tiếng quát lớn bỗng vang lên làm chiếc ly trong tay mọi người cũng chấn động theo.Bọn họ nhìn về phía góc phòng, một nam tử im lặng từ đầu đến cuối giờ lại lên tiếng, đó là...Mặc dù hắn rời xa trung tâm chính trị bao năm nay nhưng không ai có thể quên người nam nhân này.Bách Lý Kỳ An, An Vương Điện hạ.Đại tướng quân của thành Tử Vi, người anh hùng bảo vệ biên cương.Bọn họ có thể bình yên hưởng lạc cả đời ở Đê đô này, tất cả là nhờ những chiến sĩ bảo vệ biên cương như Bách Lý Kỳ An. Tất cả mọi người đều nghiêm túc kính trọng khi hắn nói.Lời trách mắng này khiến tất cả mọi người đều im lặng không dám lên tiếng, ngay cả Bách Lý Long Dận cũng không dám nhìn thẳng.Bách Lý Kỳ An đứng dậy, tức giận phất tay áo:- Đây là cách hành xử của Đế đô các ngươi sao? Để người của nước Bạch Hổ chê cười như vậy. Đây chính bạn của ta. Sỉ nhục huynh đệ của mình như vậy, sao ngươi không đi ra oai với sứ thần Tam Quốc đi?