Tiếng thán phục vang lên, không thể tin nổi... Vô số nam nữ không kiểm soát được cảm xúc của mình, đây chính là tiểu quan chỉ yêu nam nhân mà không thèm ngó tới nữ nhân trong truyền thuyết sao, người mà cả Nam Phong Quán ai nấy đều coi như kẻ ti tiện thế mà lại là huyễn linh sư cấp sáu?

Nhìn về phía Tử Nguyệt, nàng vẫn ôm chặt lấy Cố Minh Âm, hai người cứ thế ôm nhau, nhưng thứ tình cảm đó chính là thứ mà mọi người đều ngưỡng mộ, đều muốn có được, đó chính là tình yêu!

Nếu nói Lâu Tử Nguyệt thích tiểu quan của Nam Phong Quán, vậy thì mọi người sẽ nói nàng chỉ thích người quần là áo lượt, bản tính phong lưu đa tình nhưng hiện tại ai đến nói cho họ biết, người Tử Nguyệt thích là huyễn linh sư cấp sáu?

- Cố Minh Âm mới mười sáu tuổi mà?

Tô Tương Nhi nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn đám quý tộc cũng đang ngạc nhiên không kém, ngây ngô hỏi:

- Không phải các ngươi đều nghĩ rằng hắn năm nay ba mươi tuổi rồi chứ?

Lâu Xuân Cầm không thể tưởng tượng nổi:

- Còn nhỏ hơn Úc Kim Ca mấy tuổi...

- Cũng bởi vì hắn mới mười sáu tuổi... nên ta mới không thể dễ dàng buông tha đó!

Mộ Dung Trừng Oanh không để ý đến hình tượng, ả ta rống lên:

- Lâu Tử Nguyệt mới là nhặt được bảo vật! Ta đúng là mù mà!

Tô Tương Nhi vô tội thuần khiết chớp chớp mắt hỏi:

- Vậy mọi người còn muốn...

Mộ Dung Trừng Oanh chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống đó, thật đúng là mất mặt! Thế này chẳng phải tự tát vào mặt mình sao? Ả tức giận giậm chân, lớn tiếng mắng:

- Bách Lý Hạo Thần! Ngươi không còn hi vọng nữa rồi, Lâu Tử Nguyệt sẽ không bao giờ thích ngươi đâu!

Lời ả nói lần này là thật.

Tử Nguyệt yêu Cố Minh Âm... Có lẽ trước đây chỉ là thích, nhưng từ thời khắc này trở đi, đó là yêu.

Trước ánh mắt của mọi người, hai người đang ôm nhau vô cùng thân mật. Bách Lý Hạo Thần ngẩn người, đúng vậy, hắn nhìn thấy rất rõ, lực đạo vừa nãy tấn công nàng, nếu không phải là do Cố Minh Âm và Úc Kim Ca liều mạng ngăn chặn giúp nàng thì e là nàng đã không còn sống sót, thế nhưng...

Tại sao Lâu Tử Nguyệt lại đứng yên đó mà không hề né tránh? Hắn biết nàng thừa khả năng để tránh được sự tấn công đó nên mới không ra tay giúp nàng.

Tại sao lồng bảo hộ bỗng nhiên lại mất tác dụng, còn cả con Rắn Huyễn Bích cấp bảy nữa, sao nó lại nhắm trúng Tử Nguyệt? Chẳng lẽ...

Vừa mới nghĩ đến chuyện này có liên quan đến trường đấu thú, và con Rắn Huyễn Bích chết hôm đó liền cảm thấy lo lắng, còn thân phận của Cố Minh Âm, hắn ta tiếp cận Tử Nguyệt rốt cuộc là vì lí do gì? Còn cả Úc Kim Ca...

Khác với phản ứng thái quá của mọi người, Tô Lạc Vân không nói lời nào, tùy ý chọn một chỗ rồi ngồi xuống, ngửa cổ uống cạn ly rượi Điêu Mai, sắc mặt biến hóa khó lường, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy Lạc Vân khẽ cười cùng chút rượu sót lại ở khóe miệng.

Cố Minh Âm... Cuối cùng ngươi cũng lộ diện rồi.

Sau khi mọi chuyện diễn ra, trường đấu thú nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, nhìn thôi cũng biết bọn họ được huấn luyện bài bản như thế nào, điều đáng chú ý đó là trên ngón tay mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn Lục Tinh.

Không tới một tuần trà, hai con huyễn thú chiến đấu ác liệt vừa nãy đã bị nhốt vào trong lồng, bỏ vào trong hàng rào sắt.

Lam Cơ đứng trên cao đài, nhìn mọi người tỏ vẻ áy náy, nàng cho tạm dừng buổi đấu thú tối nay. Lam Cơ cau mày nhìn mọi người không ngừng huyên náo như muốn tranh cao thấp lần nữa.

- Rốt cuộc Bạch Hồ thắng hay Rắn Huyễn Bích thắng vậy? Chúng tôi cần một câu trả lời!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Nhất định phải trả lời bọn ta!

- Nếu không số tiền đặt cược này sẽ phải làm sao?

Lam Cơ nhíu mày suy tư trong chốc lát, khẽ mỉm cười, phá lệ hào phóng một lần:

- Các vị anh hùng, các vị dũng sĩ, tối nay coi như trường đấu thú mời các vị, số tiền các vị mất trường đấu thú sẽ hoàn trả nguyên vẹn, vé vào cửa và phí bao phòng sẽ hoàn trả không thiếu một xu, số tiền các vị thắng cũng sẽ được nhận đầy đủ.

Cuối cùng đám đông cũng yên lặng, Lam Cơ ngước mắt, vô tình lướt qua hàng ghế đầu thì phát hiện ba người Lâu Tử Nguyệt đã biến mất, nàng hơi khựng lại, bước xuông đài nhỏ giọng nói mấy câu với người hầu.

Còn bên này, Úc Kim Ca dẫn Tử Nguyệt và Cố Minh Âm lên lầu.

Ba người vừa bước vào phòng, tất cả mọi người đều như đang quỳ lạy trước đại thần, làm lễ với Úc Kim Ca và Cố Minh Âm, giống như lần đầu diện kiến bọn họ vậy, Hạ Hầu Lâm hét lên:

- Trời ơi! Hai người có phải là người không vậy? Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện này thì hai người định lừa gạt mọi người đến bao giờ? Chỉ sợ là đám thiên tài ở học viện Đế quốc cũng không dám xưng mình là thiên tài nếu đứng trước hai người.

Không giống muội muội của mình, Hạ Hầu Dịch lại lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, cẩn thận lau mồ hôi, nói:

- Cố, Cố công tử, chúng ta, những chuyện trước đây giữa chúng ra chỉ là hiểu lầm, mong Cố công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân.

Cố Minh Âm cười ngây thơ vô tội:

- Ta và Hạ Hầu công tử nước sông không phạm nước giếng, công tử không cần khách sáo.

Nghe Minh Âm nói xong Hạ Hầu Dịch càng mất hồn bạt vía, hồi trước chính hắn bắt Minh Âm đến Đông cung, chuyện của Minh Âm và Tử Nguyệt cũng là do hắn bí mật báo cho Thái tử, hại Cố Minh Âm suýt bỏ mạng ở Đông cung... Nhưng Minh Âm không hề nhắc đến mấy chuyện này, vậy thì sẽ tính toán chuyện gì với hắn đây? Hạ Hầu Dịch chỉ biết đứng một góc nhìn trộm xem Thái tử điện hạ sẽ phản ứng như thế nào.

Bách Lý Long Dận lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhẹ nhàng phất vạt áo có hoa văn hình trăng lưỡi liềm, mời ba người Úc Kim Ca ngồi, y hệt phong thái chủ nhân của phòng này.

Mặc dù mọi người vẫn còn để tâm đến chuyện tu luyện huyễn linh sư cấp sáu của Úc Kim Ca và Cố Minh Âm, nhưng một khi Bách Lý Long Dận thể hiện phong thái của người bề trên thì hắn đã trở thành nhân vật đáng quan tâm nhất trong mắt mọi người, ai nấy đều im thin thít.

- Là ngươi tìm ta và Cố Minh Âm sao?

Một thanh âm lanh lảnh bỗng vang lên, âm thanh đó nhẹ tựa chuông gió, dịu dàng, đầy nội lực, còn màng chút nghi hoặc, mang đến cho mọi người một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đó không phải Tử Nguyệt thì còn là ai nữa?

Thanh âm còn hay hơn cả Lâu Hạ Phỉ, thực sự không thể coi thường nữ nhân xấu xí mà làm được chuyện lớn này.

Khuôn mặt trang điểm đậm của nàng luôn gây cho người khác cảm giác khó chịu, giờ khuôn mặt ấy lại thêm vài phần khó hiểu và lo lắng. Nàng nhìn Bách Lý Long Dận.

Lông mày Lâu Hạ Phỉ khẽ nhíu lại, như không hài lòng việc người bên cạnh đặt toàn bộ sự chú ý lên Lâu Tử Nguyệt vậy, nữ nhân xấu xa đó có gì đẹp mà nhìn chứ? Thời khắc này các bậc tinh anh ở Đế đô mà cũng bị nàng ta thu hút ư? Sinh ra đã là đích trưởng nữ Lâu phủ vạn người mong muốn, thế mà giờ trong lòng lại tràn ngập sự bất mãn cùng căm ghét đối với Tử Nguyệt.

- Đúng vậy, bổn điện hạ muốn biết chuyện của ngươi và Thần Vương, cả Cố công tử nữa.

Bách Lý Long Dận cao giọng trịnh thượng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Úc Kim Ca phát hiện thấy Tô Tương Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay Bách Lý Hạo Thần, nhưng lại bị Hạo Thần đẩy ra, Tô Tương Nhi bị bất ngờ, mặt đỏ bừng, Tô Lạc Vân cũng vừa hay thấy cảnh đó, cũng hơi sửng sốt, nhưng chỉ khẽ cau mày.

Lâu Tử Nguyệt liếc Úc Kim Ca, rồi lại nhìn Cố Minh Âm, bỗng hỏi một câu khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc chấn động, thêm chút hoảng sợ.

- Xin lỗi, ta nên biết ngươi là ai à?

Giọng Tử Nguyệt không nhỏ cũng không lớn, biểu cảm lại hết sức tự nhiên, khiến mọi người nhất thời đều bất động.

Ánh mắt họ nhìn nàng như nhìn quái vật vậy.

Thế nào gọi là nên biết?

Chuyện hôn sự giữa Lâu Tử Nguyệt và Thái tử điện hạ cãi nhau cũng sắp đến chục năm rồi. Ai hãy đến nói cho hắn biết là hắn nghe nhầm đi, là Tử Nguyệt không hề nói không quen biết hắn!