Mộ Dung Trừng Oanh nói:

- Úc công tử nói hay lắm, ta cũng có ý đó, nhân đây đối mặt nói rõ ràng mọi chuyện luôn.

- Không được!

Tô Lạc Vân lập tức từ chối, mặt đỏ bừng bừng, tức giận nói:

- Đây là chuyện riêng của Thần Vương phủ, sao các ngươi có thể đem ra làm trò cười được?

- Có gì mà không thể chứ?

Mộ Dung Trừng Oanh khẽ cười:

- Chúng ta đều là bằng hữu của Thần Vương, tra hỏi rõ ả tiện nhân đó, nếu hai người đó thật sự có tư tình thì cứ trực tiếp giao bọn họ cho Thánh thượng, để người định đoạt chẳng phải tốt hơn sao?

Sự việc ngày càng nghiêm trọng, đám người Bách Lý Long Dận đều mang bộ dạng chờ xem kịch hay, hận không thể ngay lập tức lôi hai người Tử Nguyệt và Minh Âm tới tra hỏi, để vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, đồng thời cũng khiến cho Thần Vương mất mặt trước mọi người.

Úc Kim Ca lắc lắc chén lưu ly trong tay, hương rượu lan tỏa tứ phía, trận quyết đấu phía dưới lại bắt đầu rồi, một con hồ ly đấu với huyễn thú cấp bảy rắn Huyễn Bích! Dường như muốn làm nổ tung cả trường đấu thú.

Cùng lúc đó, Úc Kim Ca đang chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa thì bỗng cảm thấy bả vai nặng trĩu, quay đầu nhìn thì thấy gương mặt Bách Lý Hạo Thần chình ình trước mặt.

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai:

- Nếu ngươi muốn vui đùa thì bản vương sẽ chơi cùng ngươi.

Dứt lời, Hạo Thần cười nhếch mép vẻ lạnh lùng, khát máu, đồng thời lại xen lẫn chút tuyệt vọng.

- Xem ra Thần Vương cũng hi vọng như vậy. Chúng ta chẳng phải không hẹn mà gặp sao?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Úc Kim Ca cũng nhếch môi, tao nhã đứng dậy, không kiêng nể gì nói:

- Ta đi mời Lâu Thất tiểu thư và Cố tướng công tới.

- Kim Ca.

Tô Lạc Vân lớn tiếng hét, định ngăn cản hắn ta nhưng lại bị Hạo Thần ngăn lại:

- Để hắn đi.

Thời khắc này, thanh âm của hắn như băng tuyết vạn năm không tan, làm giá băng lòng người. Nhưng rất nhanh liền biến mất, vì hàng loạt những việc xảy ra trước đây khiến bọn họ không muốn suy nghĩ nhiều về căn nguyên của sự lạnh lùng vừa nãy.

Có được lời gợi ý của Kiêu Dạ, Úc Kim Ca đi xuống dưới lầu, hai người họ ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, sát với cao đài, cũng là hàng ghế nhìn rõ nhất.

Xuyên qua hành lang, những tiếng hò hét ầm ĩ vang bên tai, đừng có nói đến việc nói chuyện to với người khác, ngay cả bản thân nói gì còn chẳng nghe thấy. Ai nấy đều rất kích động hét lớn, người thì vung tay, người thì giậm chân cứ như là đang cắt tiết gà vậy, như thể nếu làm thế thì sẽ tiếp thêm sức mạnh cho huyễn thú phía trên vậy?

Kim Ca lướt mắt nhìn hai con huyễn thú đang quyết đấu trên cao đài.

Hồ ly, trời sinh sợ rắn, nhưng hai con đều là huyễn thú cấp bảy, bản tính vốn có cũng bị giảm bớt đi, rắn cũng không có nhiều ưu thế trong trận quyết đấu này.

Đợi thêm mấy nghìn năm nữa, sau khi thăng cấp thành Thánh Thiên Thú thì có thể hóa thành người. Chỉ tiếc là bọn chúng còn thiếu vài nghìn năm nữa.

Lồng bảo hộ để bảo vệ con người tránh bị thương giờ đây trở thành đồ chơi của chúng.

- Tử Nguyệt!

Khó khăn lắm Úc Kim Ca mới đi hết hành lang đến chỗ Tử Nguyệt, mỗi bước đi đều bị cản trở bởi những tên cao to cường tráng, hoặc là dùng tay cản, hoặc là trợn trừng mắt nhìn, nhưng đều bị Úc Kim Ca hất tay một cái liền ngã nhào ra đất.

Trong thoáng chốc mọi người đều bị thu hút bởi hành động không chút nể nang nào của hắn, tự giác nhường đường cho hắn. Bởi vì mọi người đều không muốn bị hất ngã như mấy người kia.

- Tử Nguyệt!

Úc Kim Ca gọi nàng.

Tử Nguyệt không hề có phản ứng gì, thế nhưng Cố Minh Âm lại quay lại nhìn về phía phát ra thanh âm, hắn thừa biết là Kim Ca đang tìm Tử Nguyệt. Hắn đảo mắt nhìn về phía Tử Nguyệt như vừa mới nghe thấy tiếng gọi, nàng nghi ngờ nhìn sang, lúc nhìn thấy Úc Kim Ca, trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ khi được nhìn thấy người thân, ra sức vẫy tay với Kim Ca.

Ba mươi bước, hai mươi lăm bước...

Sao Kim Ca có thể làm vậy chứ?

Rốt cuộc hắn ta đã làm được? Cứ thế mà đi tới đây ư?

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Thái tử cũng phải cân nhắc xem liệu có nên tức giận trước đám đông hay không?

Đối diện với ba người Úc Kim Ca, giới quý tộc ngồi trong phòng ở lầu trên cũng chậm rãi đứng dậy, hô hấp căng thẳng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, sao hắn ta có thể...

Chỉ thấy nam tử hai mươi tuổi khoác trên mình y phục màu tím đi về phía hai người ngồi hàng ghế đầu, đi đến đâu là tiếng bàn tán xôn xao tới đó, thoáng chốc, tiếng bàn tán nhỏ dần, ánh nhìn chăm chú cũng thay đổi, mọi người không hẹn mà gặp đều nhìn về phía hàng ghế đầu.

Nam tử mặc y phục tím ra tay cực nặng, những người cản đường đều bị hắn đánh ngã, mỗi một quyền đều mang theo huyền lực màu lam, huyễn linh sư cấp sáu!

Rất hiếm gặp huyễn linh sư cấp sáu nhưng trong các phủ gia tộc thì không thiếu, thế nhưng một thiếu niên mới hai mươi tuổi đã đạt huyễn linh sư cấp sáu thì cực kì hiếm. Ngay cả từ thiên tài cũng không thể diễn tả được năng lực của hắn ta.

Ngay cả Bách Lý Long Dận tự xưng là thiên tài số một của Chu Tước cũng chỉ là huyễn linh sư cấp năm!

Tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn xem rốt cuộc thiếu niên hai mươi tuổi huyễn linh sư cấp sáu này muốn làm gì.

Hắn ta bỗng dừng lại trước mặt hai người.

Cố Minh Âm mặc bộ y phục màu xanh bạc hà, ôn hòa nhã nhặn, còn Lâu Tử Nguyệt mặc bộ y phục màu tím, phóng đãng nhiệt tình.

Dưới ánh đèn lưu ly, ba người họ như được bao phủ bởi ánh hào quang.

Ngoài âm thanh rung trời phát ra từ trên cao đài của huyễn thú cấp bảy ra thì cả trường đấu thú năm nghìn quan khách đều im lặng như tờ.

Úc Kim Ca như sinh ra đã định trước sẽ bị mọi người săm soi dò xét.

- Tử Nguyệt, mau đi theo ta.

Mọi người đều kinh ngạc, trố mắt nhìn nhau khi nghe thấy câu nói của Kim Ca. Tử Nguyệt? Lâu Tử Nguyệt ư?

Cố Minh Âm hoài nghi, lông mày nhíu chặt:

- Ngươi định đưa nàng đi đâu?

- Ta có chuyện cần nói với Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt nhìn Minh Âm, nở nụ cười ngọt ngào đầy nhu tình:

- Minh Âm, không cần lo lắng, ta đi một lúc rồi quay lại ngay.

Úc Kim Ca nhẫn nhịn nỗi đau như đâm vào tim, tối mai nàng phải rời đi rồi, có lẽ nên để nàng và Minh Âm ở cùng nhau thêm một lát, nhưng...

- Không, Cố tướng công cũng phải đi.

Dứt lời, Úc Kim Ca bỗng nhìn thấy đôi đồng tử đang co rút của Tử Nguyệt, vội vàng hét lớn:

- Cẩn thận!

Không ai ngờ tới lồng bảo hộ lại bị nứt một đường, con rắn dài bị ngọn lửa thiêu đốt, con rắn năm nghìn tuổi chợt xồ ra, không hề do dự nhào về phía mọi người. Tất cả mọi người ai nấy đều bị dọa chết khiếp.

- Aaaaaa!

Tiếng thét chói tai đập vào màng nhĩ, dọa mọi người chạy bán sống bán chết, ngay trước miệng ngọn lửa hết sức nguy cấp này, hai luồng ánh sáng huyền khí màu lam bỗng chiếm cứ tầm mắt, nhìn về phía phát ra ánh sáng, mọi người chỉ biết á khẩu!

Ánh sáng phát ra từ tay hai nam tử, hai nam tử đưa mắt nhìn nhau, hai luồng huyễn khí lập tức bị thu lại, tạo nên một luồng kết giới chắc chắn, luồng kết giới màu lam chặn đứng rắn huyễn thú cấp bảy.

- Wowww! Huyễn linh sư cấp sáu!

- Hai huyễn linh sư cấp sáu!

- Rốt cuộc bọn họ là ai vậy?

- Tạo ra một kết giới chắc chắn, hơn nữa tốc độ còn có thể đuổi kịp huyền lực của đối phương, hai bên kết hợp, người bình thường không thể làm được điều này, ít nhất cũng phải là huyễn linh sư cấp sáu với bốn, năm nghìn năm tuổi mới có thể làm được như vậy!

- Ta biết người này! Chẳng phải là Cố Minh Âm sao?

- Cố Minh Âm là ai?

- Haizz! Chính là tiểu quan của Nam Phong Quán đó!

- Trời ơi! Hắn là huyễn linh sư cấp sáu á?