Ngọn lửa bùng lên, lan ra khắp phía dưới lồng bảo vệ.

Ngọn lửa như pháo hoa rực rỡ, lớp lớp bùng nổ, cả lồng bảo vệ màu trắng đều bị ngọn lửa bùng lên biến thành màu đỏ tươi.

Bông tuyết lục giác như bị nó dồn đến đường cùng...

Băng Nguyên thú sắp thua rồi.

Úc Kim Ca ngồi trên ghế, thưởng thức rượu trong chén lưu ly, nhìn Hỏa Liệt Hạc ở bước đường cùng phía dưới, thầm vui trong lòng, hắn nhớ lại ngọn lửa của Hỏa Liệt Hạc không dễ dàng đối phó, con gấu ngốc nghếch bây giờ biết rồi chứ?

Tô Lạc Vân, Tô Tương Nhi và Bách Lý Kỳ An đều bị trận đánh phía dưới thu hút, nhất là Tô Tương Nhi, siết chặt vạt áo, sắc mặt căng thẳng đến trắng bệch, giống như nàng chính là con thú đang đánh nhau vậy.

Ngọn lửa của Hỏa Liệt Hạc cấp sáu cuốn sạch tứ chi của Băng Nguyên Hùng, dường như muốn biến những thứ băng tuyết kia thành hơi nước, bốc hơi sạch!

Úc Kim Ca đang dương dương tự đắc đột nhiên siết chặt ly rượu.

“Chủ nhân, nếu người làm nữ nhân thì tốt hơn đó.”

“Tại sao?”

Sao Kiêu Dạ lại nói như vậy?

“Bổn tọa không thể chịu đựng được chủ nhân của mình là nam nhân.”

- Phụt!

Tất cả mọi người đều bị trận đấu đặc sắc đầy máu tanh dưới lầu thu hút, nhưng Úc Kim Ca đã thu hút sự chú ý của đám người Tô Lạc Vân.

Bọn họ nhanh chóng đổ dồn ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, biểu cảm của Tô Tương Nhi là kinh ngạc nhất, miệng nhỏ chúm chím, không thể ngờ được.

Thì ra là Úc Kim Ca phun hết rượu trong miệng ra ngoài, phun đến tận bàn đối diện, đúng lúc có thị nữ bưng điểm tâm đi vào, rượu không may đổ vào tay cô nương, và cả điểm tâm.

- Xin... xin lỗi.

Úc Kim Ca làm bộ từ trong lồng ngực rút ra một chiếc khăn lụa, thực ra là từ không gian Tinh Khuyết, vô cùng dịu dàng, điềm đạm giúp thị nữ kia lau sạch, khuôn mặt thị nữ ửng đỏ, hô hấp dồn dập, Úc Kim Ca thầm nghĩ, quả nhiên là làm nam nhân tốt hơn!

Vì vậy hắn mang hứng thú trêu đùa, thấp giọng, cười mê hoặc:

- Mỹ nhân, thích ta không?

Nàng mở to mắt, khuôn mặt thẹn thùng thêm vài phần kinh ngạc:

- Công tử?

Đôi môi dính nước sau khi uống rượu Điêu Mai của hắn ánh lên ánh sáng mê hoặc lòng người, chỉ cần thấy đôi môi đỏ mọng lúc mở lúc khép cũng khiến tất cả mọi người lập tức si mê:

- Đêm nay... cùng ta, thế nào?

Mặt thị nữ đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu mơ màng:

- Chuyện này... chuyện này...

- Đùa một chút thôi mà. Lui xuống đi.

Không gian đầy ấm áp đột nhiên biến mất, tâm trạng hăng hái của mọi người lập tức trầm xuống, trong đôi mắt của mọi người đều có chút thất vọng nhưng lại không biết lí do vì sao.

- Dạ.

Thị nữ luống cuống lui ra.

Úc Kim Ca tiện tay vứt khăn tay trên bàn, yên lặng.

Sự im lặng kì lạ kéo dài một lúc lâu, Bách Lý Kỳ An bỗng cười rộ lên:

- Ha ha! Kim Ca, ngươi muốn thì đợi thêm một chút, vị cô nương đó nhất định sẽ đồng ý.

- Hứ?

Kim Ca ngơ ngác nhìn lại, nhưng tầm mắt bỗng đụng phải người bên trái An Vương là Bách Lý Hạo Thần, tim bỗng đập nhanh một nhịp nhưng che giấu rất nhanh:

- Thật hay giả?

Bách Lý Kỳ An làm như rất thấu hiểu:

- Tất nhiên là thật rồi, trường đấu thú này thiếu loại người như ngươi, vừa có tướng mạo vừa có khí chất.

Các thị nữ ở đây liệu có mấy người không ôm mộng bay lên cây cao làm phượng hoàng.

- Thật không?

Úc Kim Ca cười tít mắt nhìn Tô Lạc Vân đang căng thẳng khác hẳn so với thường ngày, giống như vô tình trêu chọc:

- Có lẽ các cô nương càng thích hình mẫu như Tô Lạc Vân.

Tô Lạc Vân bật cười, đùa giỡn nói:

- Ta không có cái số đó, phải đẹp như Kim ca thì các cô nương mới thích.

- Thắng rồi, thắng rồi! Hỏa Liệt Hạc thắng rồi!

Bọn họ đang trò chuyện, giọng nói kinh ngạc vui mừng của Tô Tương Nhi bỗng vang lên, trận đấu đã sắp đến hồi kết, Hỏa Liệt Hạc vỗ cánh, chỉ còn một con mắt, khống chế bay trên không giống như bậc đế vương đang tuần tra lãnh địa, chiếm lĩnh toàn bộ khu vực:

- Phù!

Cho dù có lồng bảo hộ bảo vệ nhưng khi ngọn lửa cuốn qua tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy mùi bị đốt cháy cùng với hơi nóng cuồn cuộn.

- Gàooooooo!

Băng Nguyên Hùng to lớn bị ngọn lửa thiêu đốt, gầm rú khàn cả họng, tứ chi phản kháng điên cuồng, nhưng Hỏa Liệt Hạc không cho nó có cơ hội phản công.

- Ngâm!

Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mọi thứ đang diễn ra trên cao đài, thắng bại chỉ còn trong gang tấc.

Hỏa Liệt Hạc dùng ngọn lửa trang bị cho mình bỗng lao xuống, chiếc mỏ sắc nhọn trực tiếp tấn công đến chiếc cổ với lớp mỡ dày của Băng Nguyên Hùng, mượn lực lao xuống, Hỏa Liệt Hạc mổ một phát vào Băng Nguyên Hùng.

Hỏa Liệt Hạc vỗ đôi cánh phành phạch, hung dữ cắn xé, huyết quản của gấu cuối cùng bị xé rách, nó nhất quyết không thả, mặc cho Băng Nguyên Hùng gục ngã giãy giụa.

Cuối cùng, Băng Nguyên Hùng không thể chống cự nữa, trong lúc mọi người đang nín thở thì Hỏa Liệ Hạc đã đánh bại đối thủ. Trong tiếng hô hào và gào thét, Tô Tương Nhi dường như tận mắt nhìn thấy pháp y vụng về nhất cấu xé lồng ngực của con mồi, lộ ra lục phủ ngũ tạng, nó nuốt sống cả lục phủ ngũ tạng.

Không có thương hại, chỉ có không ngừng giết nhau, trường đấu thú chính là cối xay thịt huyễn thú.

Những người không cược nó thắng, phẫn nộ mắng chửi

- Đồ vô dụng!

- Đưa tiền đi!

Trong mắt của những người cược đúng toàn là ánh lửa, trong lòng chỉ nghĩ đến tiền tài:

- Lại thắng rồi!

- Hư... đồ chơi...

Chẳng biết từ lúc nào, một giọng nói khinh miệt vang lên.

Mặc dù nhỏ nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.

Tô Tương Nhi nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn tiếp, nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao Nhị ca năm lần bảy lượt cự tuyệt không muốn đưa nàng đến đây.

Úc Kim Ca nghiêng đầu nhìn xuống, Bách Lý Hạo Thần đang nhếch mép, góc nghiêng hoàn hảo, hiện ra một nụ cười vừa yếu ớt vừa thần bí, trong nụ cười đó không có ý cười chỉ có sự lạnh lẽo. Úc Kim Ca dường như có thể đoán ra thần sắc lúc này của hắn, sợ là chỉ có lạnh lùng và vô tình.

Úc Kim Ca nghĩ trong đầu, Bách Lý Hạo Thần có một nửa huyết thống là Yêu, sợ là đấu thú với hắn chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Dạ Nguyệt lúc trước cũng sống như món đồ chơi, ai lại động lòng với một tên sát thủ? Người ta kính nể họ phần lớn là do sợ, còn đối với ông chủ, bọn họ chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi. Thực ra, bọn họ cũng chẳng khác gì đám huyễn thú đang mua vui cho người khác trên kia

- Cốc cốc cốc!

Âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tô Lạc Vân vỗ vỗ vai Tô Tương Nhi tỏ ý khích lệ và an ủi, sau đó đứng dậy mở cửa, vốn cho rằng là thị vệ, ai ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt mà đại đa số mọi người trong phòng này không muốn nhìn thấy.

Nhưng với thân phận An Vương, Bách Lý Kỳ An vẫn đứng dậy chào đón:

- Tam Hoàng đệ? Ta đang muốn tìm đệ đây, sao bây giờ đệ mới đến?

- Nhị hoàng huynh, Lục hoàng đệ. Tô công tử, Tô tiểu thư, Úc công tử.

Trừ An Vương ra thì Bách Lý Long Dận chỉ gật đầu chào hỏi với những người còn lại, đêm nay hắn mặc bộ cẩm bào hình trăng lưỡi liềm màu trắng, trên bộ cẩm bào quý giá thêu hoa văn con rồng tinh tế, tượng trưng cho địa vị có một không hai của người sẽ thừa kế ngai vàng.

Bách Lý Hạo Thần thân là Hoàng đệ theo lí thì nên đáp lễ, nhưng hắn lại lạnh lùng ngồi im, mặt không biểu cảm. Đây cũng là lí do để người khác tìm lông bới vết, chính chủ còn chưa lên tiếng mà Mộ Dung Trừng Oanh vừa theo vào liền la ầm lên:

- Thần Vương gia? Người thân là Hoàng đệ, sao lại không có quy củ như vậy?