Lâu Minh Châu tuyệt vọng mở to hai mắt:- Không thể! Lâu Tử Nguyệt! Ta, làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi! - Cứu mạng! Cứu… Lời nói cuối cùng tan biến trong gió, máu bắn xa ba thước, toàn bộ vách tường là máu, Lâu Minh Châu đã chết như vậy, có lẽ nàng ta chết cũng không biết mình chết dưới kiếm của ai. Bách Lý Hạo Thần chuyển động đôi đồng tử xanh đen, chậm rãi giẫm lên vũng máu, cũng không thèm nhìn xác chết trên mặt đất, đối diện Vu bà, âm thanh giống như ác quỷ đến từ địa ngục, lập tức có thể bóp vỡ tim ngươi:- Thế nào, nói cho ta cách cứu nàng ấy hay là chết? - Ta dừng làm phép, ba ngày sau nàng ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng… Đôi mắt màu xám tro của Vu bà có một nửa là trong suốt, một nửa là đục ngầu, tách biệt nhau. - Nhưng cái gì? Giọng nói của hắn giống như là có thể bóp cổ họng người ta, khiến người đó không dám nhúc nhích một ngón tay. Chỉ ba chữ nhưng lại làm không khí ngưng tụ lại, ánh sáng xanh lục của yêu đao như rừng rậm. - Nàng, nàng ấy sẽ quên đi người đó. Bách Lý Hạo Thần hơi sững sờ, nhưng nói ngay:- Vậy thì tốt. Lâu Tử Nguyệt, quên đi người đó đi thôi! - Tịch, hai người kia! - Đã giải quyết rồi. Lời nói lạnh như băng của Tư Tịch, khiến Vu bà run rẩy, dung mạo xinh đẹp của tuổi trẻ mà bà ta mới khôi phục lập tức biến mất:- Chết rồi? Đều chết rồi ư? Cầu xin các ngươi, tha cho ta một mạng! Bà ta quỳ sụp xuống đất. Yêu nguyệt Nguyệt đao Đao lại phản xạ ra độ cong lạnh lùng, hắn giẫm lên máu, ủng bạc dính máu bắn tung toé, nhưng không làm giảm vẻ lạnh lùng cao quý của hắn, từng tiếng nói của hắn giống như thẩm phán: - Người mất hồn, không nên sống. Người mất hồn! Ba từ này, chính là nói thân phận của Vu bà, con ngươi của bà ta co thu nhỏ lại, lúc thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, lòng như tro nguội. - Giết ta đi. - Không. Hắn lắc đầu, nhưng lại khiến Vu bà run cầm cập, không chút suy nghĩ, bà ta giơ một tay đập lên trán, muốn tự sát, Tư Tịch nhanh tay nhanh mắt bổ một nhát, chặt đứt cánh tay của bà ta, Vu bà lập tức ngã xuống gào khóc kêu đau. - Giữ bà ta lại, Nguyệt vẫn chưa tỉnh. Nếu bà ta chết, ai biết lời bà ta nói có thật không? Bị ép dùng cánh tay bên trái còn lại, hủy bỏ thuật cổ độc, đốt tóc của Tử Nguyệt, Vu bà lập tức trở về một bà lão, hơn nữa còn là loại người đã bước một chân xuống mộ. Loại người như vậy, không đáng được thương hại. Quang Minh Thánh Điện và toà thánh Hắc Ám, nếu còn tàn dư, cũng không nên tồn tại. - Tịch, đốt đi. - Nhưng… - Đốt đi. Tư Tịch như có băn khoăn, nhưng chủ nhân kiên quyết nên chỉ có thể gật đầu:- Vâng. Đêm mùng mười tháng nămNăm, lửa cháy lớn ở Quang Minh Thánh Điện, cháy ba ngày ba đêm, cũng khiến bách tính nước Chu Tước mất hồn mất vía ba ngày ba đêm. Mỗi đêm đều có tiếng quỷ khóc sói gào, quỷ kêu, gió tà độc từng đợt từng đợt thổi liên tục, nó giống như ác quỷ từ địa ngục tới nhân gian lấy mạng người. Quang Minh Thánh Điện luôn bị người ta lãng quên sự tồn tại, bỗng tái hiện trước mắt mọi người. Nhưng, đấu tranh giữa Quang Minh Thánh Điện và toà giáo Hắc Ám đã kéo dài hàng nghìn năm, được gọi là thánh chiến nghìn năm. Nói cho cùng cũng đã trải qua hơn ba trăm năm rồi, mọi người đã không còn nhớ tới, nhưng bây giờ gạch đá cũng bị đốt thành tro, cảnh tỉnh mọi người, tai hoạ này đã từng xảy ra, hơn nữa người của bọn họ, chưa từng rời khỏi mảnh đất này. Sáng sớm ngày mười ba tháng nămNăm, gió mát thổi qua rèm cửa sổ, khuấy động gì đó, hình như có cái gì lộ ra từ gió, khi Lâu Tử Nguyệt tỉnh lại, Bách Lý Hạo Thần, Tô Lạc Vân và Úc Kim Ca đều có mặt ở đó, bọn họ đều túc trực bên giường nàng, trông ba ngày ba đêm. Mà để thị nữ tạm thời Tư Mệnh chăm sóc chắc chắn nhẹ nhõm hơn nhiều. - Đây là đâu? Chợt thấy ba người đàn ông, nàng sợ hết hồn, ôm chặt chăn, nghĩ như vậy có thể bảo vệ bản thân, nhưng dường như không có tác dụng, nàng hoảng sợ run rẩy:- Các ngươi là ai? Bách Lý Hạo Thần hơi hoài nghi, có phải nàng quên mất bản thân mình là ai không? Cho nên hắn trầm mặc không nói lời nào, tâm trạng phức tạp. - Ta là Lạc Vân, nàng nhìn ta đi! Tô Lạc Vân muốn bắt lấy nàng nhưng lại phát hiện nàng trốn rất kỹ, chỉ có thể dùng ánh mắt điềm đạm trấn an nàng, nhưng… Hắn Y phát hiện, trong mắt Lâu Tử Nguyệt chỉ có sự sợ hãi, không có thứ gì khác. Hắn thật sự hy vọng hắn nhìn lầm rồi. - Tô…. Không dễ gì Lâu Tử Nguyệt mới bình tĩnh lại: - Ngươi, ngươi là Nhị thiếu gia của Tô gia? - Phải, cuối cùng nàng cũng nhớ lại rồi! - Ngươi, ngươi là… Lâu Tử Nguyệt cẩn thận nhớ lại, nhưng phát hiện ký ức bị đứt đoạn, nàng chỉ Bách Lý Hạo Thần, cố gắng nghĩ, cuối cùng ngồi trong một góc nhớ ra, run rẩy nói:- Thần, Thần VươngThần Vương điện hạ? Bách Lý Hạo Thần ngạc nhiên, tại sao giọng nói của nàng cũng thay đổi, trở nên vâng vâng dạ dạ, không có chút sinh khí thế này? Biểu hiện bình thường nhất chính là Úc Kim Ca, hắn không có ấn tượng gì với Lâu Tử Nguyệt, vậy nên rất tự tin giới thiệu lưu loát về mình:- Lâu tiểu thư, người ngươi không nhận ra ta là điều bình thường, ta là Úc Kim Ca, là thầy chữa bệnh cho ngườingươi. Đương nhiên Tô nhị thiếu đây cũng là đại phu của ngườingươi. - Ta, ta bị bệnh sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, bỗng nhiên hỏi:- Ta đang ở đâu? Tô Lạc Vân dùng khuôn mặt tươi cười vô cùng dịu dàng nhưng lại không trấn an được nàng: - Tử Nguyệt, nàng đang ở phủ Thần VươngThần Vương. Nàng không nhớ sao? Lâu Tử Nguyệt lắc đầu nói:- Ta, ta không nhớ… Sắc mặt Bách Lý Hạo Thần vô cùng lạnh lùng, Lâu Tử Nguyệt bây giờ giống như con nai nhỏ hoảng hốt lo sợ, nàng rúc vào nơi cách xa hắn nhất, cúi đầu không dám nhìn hắn. Tô Lạc Vân thấy vậy, thật thì rất muốn ném Bách Lý Hạo Thần ra ngoài, nhưng lý trí không cho hắn y làm vậy, nhưng Bách Lý Hạo Thần biết ý, lặng lẽ đi ra ngoài. Lạc Vân vỗ bả vai của Tử Nguyệt, nàng giống như con chim sợ quá nhảy ra khỏi lồng, vì vậy Lạc Vân chỉ còn cách hỏi nhẹ nhàng:- Vậy nàng có nhớ chuyện gì xảy ra cuối cùng không? Nàng suy nghĩ một chút, hoảng hốt lo sợ hét lên:- Chết… Ta chết rồi! Sắc mặt Tô Lạc Vân căng thẳng, càng thấy đau lòng:- Được rồi, đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi trước đi… - Ừm… Lâu Tử Nguyệt vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ. Sắc mặt Úc Kim Ca cổ quái, liếc mắt nhìn nàng, bắt mạch rồi nói:- Nhìn trên mạch tượng, tất cả đều bình thường, ta cáo lui trước, đi lật sách cổ xem có manh mối gì không. Tô Lạc Vân giao người cho Tư Mệnh, để nàng ta chăm sóc cho tốt, còn mình thì đi thẳng tới địa lao của phủ Thần VươngThần Vương. Nhưng có người đã tới trước hắn, không cần nghĩ cũng biết đó là Bách Lý Hạo Thần. Lão thái bà bị gãy một cánh tay ở trong địa lao càng chật vật, một khuôn mặt gầy gò khiến người nhìn vào ban đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy ác quỷ tới lấy mạng, hai tròng mắt của bà ta đục ngầu. Bách Lý Hạo Thần bóp cổ họng bà ta, lạnh lùng nói:- Rốt cuộc ngươi đã làm gì nàng ấy? Bóp nát! Ken két… Vu bà hơi kinh ngạc, mặt đỏ lên, bị nhấc đến nỗi hai chân rời khỏi mặt đất, nói đứt quãng: - Ta, ta không… làm… không làm gì, nàng ấy chưa tỉnh lại sao? - Tỉnh rồi. Vu bà hoảng sợ hỏi:- Nàng, nàng… quên… ngươi rồi? - Nàng ấy không chỉ quên đệ ấy, ngay cả ta cũng quên luôn. Giọng nói của Tô Lạc Vân bỗng vang lên.