Bách Lý Hạo Thần nghĩ hắn cũng không có gan nói dối, vì vậy ném Lâu Xuân Cầm ra ngoài không hề thương tiếc, cột sống của nàng va vào cột nhà, đau đến ngất đi, Lâu Cẩm Dạ cắn răng: - Muội ấy ở Quang Minh Thánh Điện. Người mặc đồ đen ngẩn người:- Chính là Quang Minh Thánh Điện bỏ hoang nhiều năm nay ở thành Đông? - Đúng vậy. Lâu Cẩm Dạ nói xong, đang chờ bị giết người diệt khẩu, nhưng lại phát hiện hai người mặc đồ đen kia đi rồi, hắn nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía sênh ca, thấy bọn họ không chú ý đến tất cả những chuyện xảy ra bên này, trong lòng càng lo lắng. Động tĩnh bên này vừa nãy lớn như vậy, bọn họ thật sự không nhìn thấy sao? Ôm lấy Lâu Xuân Cầm đang hôn mê, chậm rãi bước đi. Quang Minh Thánh Điện vốn là nơi hương khói cường thịnh, thờ phụng rất nhiều, nhưng vì một số chuyện mà bị người ta lãng quên, nếu không phải đêm nay có người nhắc đến, e là không ai nhớ ra, nơi này từng rất huy hoàng.Trắng như tuyết, những dãy nhà khổng lồ toạ lạc tại nơi này, dường như bị người ta lãng quên nên cứ đứng lặng yên ở chỗ này. Tín ngưỡng giáo hoàng vùng Quang Minh Thánh, tín đồ của Thánh Tử từng có không biết bao nhiêu người, trải rộng toàn bộ đại lục Huyễn Thải, chỉ tiếc là, toà thánh Hắc Ám và vùng Quang Minh Thánh tranh đấu ngàn năm, cuối cùng tổn thương nguyên khí nặng nề, biến mất toàn bộ, toàn bộ nước Chu Tước, e là chỉ còn sót lại di tích ở nơi này. - Lâu tiểu thư, đêm nay Lâu Tử Nguyệt chắc chắn phải chết, không biết đồ mà ngươi hứa với bọn ta, có mang đến không? Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn giống như phát ra từ đầu lâu, một cánh tay khô héo vén tấm màn đen ra, đi vào sảnh, dưới ánh nến mờ tối, soi sáng khuôn mặt một bà lão già nua dù nàng ta đã cố giấu. - Vu bà, Linh hạch cực phẩm này ta tốn trăm cay nghìn đắng mới trộm từ Lâu phủ mang tới đây, đủ rồi chứ? Lâu Minh Châu kéo chiếc khăn lụa che kín khuôn mặt, cũng ép giọng trầm lại rất khó nghe, nhưng không khó nghe ra, giọng của nàng ta hơi khiếp đảm. Mắt của người đàn bà lớn tuổi được gọi là Vu bà kia sáng lên, bắt lấy Linh hạch, để vào lòng bàn tay, niệm mấy câu thần chú, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tất cả linh khí đều bị hút mất, rất nhanh, Linh hạch biến thành màu đen đã bị ném vào trong góc. Nhưng điều khiến Lâu Minh Châu kinh ngach là lão Vu bà dần dần thay đổi, cuối cùng lại dần dần trẻ ra, biến thành một mỹ nhân mười tám tuổi. - Vu bà ngươi… ngươi có thể hồi xuân? Đối với Lâu Minh Châu, kỳ tích như vậy không khác nào nhìn thấy hy vọng. - Hừ! Chuyện này có gì khó? Vu bà lắc đầu cười khinh miệt, giống như âm thanh khẽ kẹt của con chuột cắn miếng phô mai bắn tung toé, ánh mắt bà ta lạnh lùng như là lấy được trái tim người:- Không đủ, ngươi còn thiếu ta hai viên. Bị ánh mắt lạnh lùng của bà ta hù doạ, Lâu Minh Châu run run nói:- Ta chỉ có thể lấy được một quả. Vu bà tức giận, nâng bàn tay lên, đập một cái, bàn đá bên cạnh lập tức vỡ tan, dư chấn khiến Lâu Minh Châu hộc máu:- Chúng ta có ba người, một viên làm sao đủ? Lâu Minh Châu sợ đến run chân, bản thân không có tu vi, còn không kiên cố như bàn đá kia, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống đất:- Xin Vu bà gia hạn thêm mấy ngày! - Được, ta cho ngươi ba ngày. Nếu trong ba ngày, không thể đưa ta ba viên Linh hạch cực phẩm, ta sẽ lấy mạng ngươi! - Không phải ta đã đưa ngươi một viên rồi sao? Giọng nói của nàng ta run run. - Hả? Âm thanh đó lạnh lẽo hơn cả băng ngàn năm, nhưng Lâu Minh Châu đồng ý, hay là không từ chối được cám dỗ của mỹ nhân mới hồi xuân kia, nàng khẽ căn răng:- Chỉ cần khiến Lâu Tử Nguyệt chết, có thể giúp ta trở lại như ban đầu, cái gì ta cũng đồng ý làm! - Ừm… Vu bà trâm ngâm, rất hưởng thụ:- Đi đi. Lâu Minh Châu chống thân thể cứng đờ như cây khô đứng dậy đi ra khỏi cửa. Nhưng bà ta thấy Lâu Minh Châu vừa ra khỏi cửa lại giống như thấy quỷ thần ở cửa, thầm nghĩ lẽ nào còn có ai khiến người khác sợ hãi hơn bà ta? Vu bà nhìn ra cửa hỏi:- Là người nào đang giả thần giả quỷ? Nhưng chỉ thấy Lâu Minh Châu vẫn đứng yên tại chỗ. - Lâu Minh Châu! Ngươi câm rồi à? - …Người Lâu Minh Châu vẫn cứng đờ, nếu không phải cảm nhận được hơi thở của nàng ta, Vu bà còn tưởng nàng ta chết rồi. - Lâu Minh Châu! Vu bà thấy nàng ta vẫn không phản ứng, cũng tức giận, lập tức di chuyển đến bên cạnh nàng ta, kéo tóc nàng ta, nhưng một giây trước khi tay chạm vào tóc nàng ta, cánh tay liền cứng lại, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt tuổi trẻ xinh đẹp bỗng trở về sự già nua! Dưới ánh trăng lưỡi liềm, yêu đao như trăng khuyết phát ra ánh sáng xanh, thấm vào người, không biết máu của ai vẫn còn đang nhỏ giọt: - Tí tách tí tách.Máu rơi xuống đất, nhuốm đỏ ủng bạc trên chân của người đàn ông. Lúc Vu bà nhìn thấy yêu đao, ánh mắt lộ sự sợ hãi, yêu… Có thể nhìn thấy yêu đao thuần túy như vậy ở trên thế giới này, đúng là một chuyện hiếm có. Mặc dù là hình người, nhưng trong mắt Vu bà, đây chắc chắn là yêu ma, nhưng cách hành đạo của nàng ta lại không thể nhìn ra đây là yêu vật nào. Nhưng người bên cạnh hắn, là người. - Ngươi là ai? - Là người tới lấy mạng ngươi! Dứt lời, Bách Lý Hạo Thần động đậy, chỉ một đao, từ trên xuống, không có bất kỳ động tác nào khác, hắn đang cực kì tức giận! - Xoẹt! Phá vỡ bóng tối, ánh sáng xanh chập chờn, thổi bay ánh nến, cắt nhỏ hình bóng. Vu bà lật tay ngăn cản, cánh tay bị rạch một lưỡi đao. Ánh sáng xanh của yêu đao nhỏ máu, khúc xạ ra ánh trăng đỏ tím quái dị, Lâu Minh Châu sợ run người, hét lớn:- A! Ngươi biết ta là ai không? Ta là Lâu ngũ tiểu thư, Lâu Minh Châu. Lâu Minh Châu ưỡn ngực lấy can đảm, nhưng đôi chân run sợ chứng tỏ nàng ta đang rất căng thẳng và sợ hãi:- Ngươi có mấy lá gan mà dám giết ta? - Người giết chính là ngươi. Giọng nói vô tình đầy sát khí vang lên, đi cùng với tiếng kẹt kẹt của cánh cửa, lạnh đến thấu xương. Hai con ngươi xanh không rõ ràng, hồn vía của Lâu Minh Châu bị doạ sợ muốn chết:- Vu bà! Mau cứu ta! Vu bà nghĩ trong đầu, nha đầu này tuy ngốc, nhưng dù gì cũng có thể cho bà ta Linh hạch, chịu đựng nỗi đau ở tay:- Không biết tiểu Vu ta đắc tội với ai, tại sao tôn giả lại gây chiến? Có gì từ từ nói. - Các ngươi động vào Tử Nguyệt thì phải chết! Hoá ra là vì nàng ấy mà đến. Người này sát khí rất nặng, Vu bà biết Lâu Minh Châu thế nào cũng không thoát khỏi cái chết, dứt khoát từ bỏ nàng ta. - Ngươi, ngươi rốt cuộc là gì của Lâu Tử Nguyệt? Không biết là sức lực từ đâu tới, Lâu Minh Châu nhảy lên, có lẽ là thật sự rất hận Lâu Tử Nguyệt!- Con tiện nhân Lâu Tử Nguyệt! Hại dung mạo của ta thành ra thế này, ta giết nàng ta thì dễ dãi với nàng ta quá, ta muốn hành hạ cho nàng ta sống không bằng chết! Ánh mắt lạnh lẽo của hắn giống như có thể làm ngưng tụ không khí, mỗi cọng lông tơ đều đang run rẩy, Tư Tịch đứng bên cạnh đau lòng nhìn chủ nhân. Nhưng trời sinh Lâu Minh Châu không sợ chết mà còn nói đĩnh đạc, tưởng Vu bà có thể che chở cho nàng ta - Tịch, ra tay đi. Bách Lý Hạo Thần ra lệnh. Ánh kiếm chợt loé, rút kiếm ra khỏi vỏ, Tư Tịch ra tay, không còn đường sống. - Cứu mạng! Cứu mạng! Vu bà! Mau cứu ta! Ta có thể cho bà Linh hạch! Chỉ cần bà cứu ta! - Hừ! Bổn Vu ta còn khó giữ mạng, ngươi chết ngay đi! Vu bà giương mắt lạng lùng đứng bên cạnh nhìn.