Lời này tất nhiên là hỏi Úc Kim Ca, người sau cũng không vòng vo:- Tuyệt tình cổ cần tóc nàng ấy dẫn ra, các ngươi nói xem, ai là người dễ lấy nhất. - Ai? Bách Lý Long Dận bỗng hỏi. - Nhưng nhà nàng ở phía Đông thành? Úc Kim Ca hỏi. Bách Lý Long Dận trả lời:- Lâu phủ đúng là… Không đợi mấy người này nói xong, Bách Lý Hạo Thần đã dẫn Tư Tịch ra ngoài, tốc độ kia khiến tất cả mọi người ở đó run rẩy. Tô Lạc Vân than thở:- Hoá ra là Lâu phủ, Lâu Minh Châu sao? Ban đầu Lâu Minh Châu tới Triệt Vân Đường chữa bệnh, y thấy nàng ta trúng kịch độc, vốn có lòng giúp đỡ, giúp nàng ta trì hoãn thời gian phát bệnh, giảm bớt độc tố, không ngờ nàng ta có ý xấu, cố ý trả thù Tử Nguyệt. Đều là lỗi của y… Bây giờ nghĩ lại, mấy ngày trước Lâu Minh Châu tới đây, sợ là đến xem Tử Nguyệt chết hay chưa? - Nếu đã tra ra nguyên nhân, bổn điện hạ cũng an tâm, không làm phiền mọi người nữa, nếu Tử Nguyệt tỉnh lại, gửi lời hỏi thăm của ta tới nàng ấy.Bách Lý Long Dận nháy mắt với An Vương, An Vương hiểu ý nói:- Kim Ca, ngươi ở lại đây. - Hai người đi thong thả. Giọng nói réo rắt của Úc Kim Ca vang lên. Hai đại phu, một người bệnh, một đám thị nữ. - Tại sao bọn họ đều gọi ngươi là đại phu? Mà không phải là thầy chữa bệnh? Ngươi không thấy gọi đại phu là một loại làm nhục sao? Úc Kim Ca đứng trước cửa sổ, đẩy cửa ra, ngắm phong cảnh bên ngoài của sổ, lầu ba, đối diện chính là Trích Tinh Lâu, hai vị Vương gia đang đứng dưới lầu nói chuyện, có lẽ là nói lời từ biệt. Tô Lạc Vân trông nom Tử Nguyệt, khoé miệng khẽ cười:- Hừm! Thế nên ngươi mới để người khác gọi mình là Tiên y? - Đúng thế, khiến người đời ngưỡng vọng, lẽ nào không tốt sao? Tiên y ta nghĩ không ra, ngươi hết lần này đến lần khác đi cứu những người thường dân, ngươi có thể lấy được tiền bạc, địa vị từ họ sao?Úc Kim Ca bỗng nói:- À, ta quên mất, ngươi vốn được sinh ra trong gia đình danh giá, chưa từng nếm trải đau khổ của tầng lớp thấp, sao hiểu họ bằng ta? Tô Lạc Vân cảm thấy cả đời tu luyện của y đều bị tiên y không rõ lai lịch phá vỡ, không chỉ khiến y đánh người trước mặt mọi người, còn khiến y nổi cáu. - Nếu không phải thấy ngươi có thể cứu mạng Tử Nguyệt, ta…- Tô Nhị thiếu, đừng tức giận, nàng ấy có thể sống đến lúc tiên y ta tới cứu, ngươi cũng có công. Hắn mệt mỏi nằm lên ghế xích đu. Tô Lạc Vân bỗng có cảm giác vi diệu, thói quen nói chuyện và làm việc của hắn hơi giống Túc Phi? Không không, hắn không giống Túc Phi chút nào, Túc Phi nhìn thấy Tử Nguyệt bệnh thế này, sẽ không ung dung như vậy. - Nguyệt, bao giờ nàng mới tỉnh lại?Tiếng Tô Lạc Vân thở dài tan theo gió, cô nương nằm trên giường không nghe thấy gì. Lâu phủ. Đêm nay, Lâu phủ rất náo nhiệt, vì chúc mừng Lâu Hạ Phỉ trở về, mẫu chủ quyết định bày tiệc rượu. Vừa mới lên đèn, trăng lên sóng vỗ, đèn lồng đỏ treo bên hồ nước gợn sóng biếc. - Minh Châu muội muội đâu? Sao không thấy?Lâu Đông Tuyết nghe thấy ai đó bệnh tình nguy kịch, thầy chữa bệnh đều nói chỉ sống được mấy ngày, tâm trạng tốt hẳn lên. Lâu Hạ Phỉ là nhân vật chính của đêm nay, nàng ta mặc bộ bào màu hồng đào, áo khoác dài màu hồng nhạt, khuôn mặt trang điểm vừa khéo, nhẹ nhàng vê cành hoa bên tay nói:- Có lẽ không dám ra khỏi cửa, mặt của nàng ấy… tốt hơn hết là không nên ra ngoài gặp người khác. - Nhị tỷ, tỷ nói xem sao bây giờ Thái tử vẫn chưa đến? Lâu Đông Tuyết hỏi. Màu đỏ ửng thoáng hiện trên khuôn mặt Lâu Hạ Phỉ, nàng ta ngại ngùng nói:- Có lẽ là có chuyện nên đến muộn chăng? Không vội, vẫn còn sớm. - Sao muội lại nghe nói Thái tử đến phủ Thần Vương thăm Tử Nguyệt? Không phải là nối lại tình xưa chứ? Lâu Hạ Phỉ tức đến đỏ mặt, phản bác:- Tình xưa? Giữa bọn họ chỉ có hận thù. Không dễ dàng gì mới được đoàn tụ với hai cô con gái, tâm trạng của Đặng Thù rất tốt, nhưng nghe thấy bọn họ lời ra tiếng vào đều mang mùi thuốc súng, trong lòng cũng thấy khó chịu, bà ta cũng chỉ có hai đứa con gái để trông cậy, ai bảo bà ta không sinh được con trai cơ chứ? Bà ta hy vọng hai đứa con gái có thể gả vào một gia đình tốt, đến lúc đó mẹ già có thể dựa vào con gái. Ánh mắt Đặng Thù bỗng chuyển hướng, nhìn đình bát giác mờ tối, thấy Lâu Cẩm Dạ đang nằm nghiêng, tay cầm chặt chiếc ly. - Cẩm Dạ, ta có dự cảm không tốt. Lâu Xuân Cầm mặc chiếc váy xếp ly màu xanh ngọc, buông thõng rất dài, hoa văn được thêu trên đó, giống như những đoá hoa lan nở rộ trên gạch đá. Ngắm khuôn mặt của nàng ta, Lâu Cẩm Dạ hơi choáng váng, trong màn đêm, xa xa có tiếng sênh ca vang lên, chỉ có mình hắn ở nơi này yên lặng khiến người ta phát sợ:- Mỗi ngày đều có người chết, nếu Lâu Tử Nguyệt không qua được cửa ải này, liên quan gì đến chúng ta? Tay hắn nhẹ nhàng phủ lên tay nàng ta.- Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tình cảm của bọn họ thật sự chỉ là tình chị em thôi sao? Lâu Xuân Cầm nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói:- Không, muội ấy có ơn với ta, ta không thể thấy chết mà không cứu. - Đừng đi! Lâu Cẩm Dạ có dục vọng muốn ôm lấy Lâu Xuân Cầm đang muốn rời đi, hắn ôm nàng ta vào lòng, nói:- Trong Lâu phủ này, nhiều tỷ muội như vậy, nhiều người coi nàng ta là cái đinh trong mắt như vậy, tỷ không cứu được đâu, đừng làm dơ bẩn bản thân. - Cẩm Dạ! Lâu Xuân Cầm như bị kinh động, vội vàng đẩy hắn ta ra, luống cuống đi đến chỗ ánh sáng đang có sênh ca, may mà không ai để ý đến chỗ này, không thì chuyện của nàng ta và Cẩm Dạ không thể nào nói rõ được. Lâu Xuân Cầm bỗng cảnh giác nhìn bốn phía. Không biết từ nơi nào, một luồng ánh sáng lạnh bỗng truyền tới, ánh sáng lạnh đó khiến người ta phải nhắm mắt lại theo phản xạ tự nhiên, lúc mở mắt ra, Lâu Xuân Cầm liền nhìn thấy một ánh kiếm sắc lạnh dí vào cổ mình, nàng ta nhìn theo chiếc đao dài, chỉ thấy một người mặc đồ đen, đôi mắt xanh đen, như nước xoáy ở đầm sâu, muốn hút nàng vào. - Các ngươi là ai? Lâu Cẩm Dạ cũng bị một tên áo đen khống chế, hắn là huyễn linh sư cấp năm mà lại bị áp chế không thể nhúc nhích! Chắc kẻ địch phải từ cấp năm trở lên. - Lâu Minh Châu ở đâu? Giọng nói cố ý trầm giọng rót vào tai, Lâu Cẩm Dạ cũng không nghe ra giọng nói của ai. Nhưng người có đôi mắt lạnh lùng như sát thần ấy, Lâu Xuân Cầm sẽ không quên đôi mắt xanh đen của chủ nhân, ở dưới kiếm của hắn, chỉ có thể nói thật:- Muội ấy, muội ấy ở… Tiếng thét nhỏ của Lâu Cẩm Dạ cắt đứt lời nói của nàng ta:- Không được nói! Nói ra chúng ta sẽ chết! Ở trong yến hội của Lâu phủ, tránh thoát được tai mắt của các hộ vệ, thị vệ và đám trưởng lão, quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa lại tìm đúng hai người duy nhất biết chuyện, Lâu Cẩm Dạ biết đêm nay lành ít dữ nhiều. - Nói là chết, không nói thì sống không bằng chết. Giọng nói trầm thấp của Bách Lý Hạo Thần vang lên, hắn đâm đao Yêu Nguyệt ra phía trước, máu từ cổ Lâu Xuân Cầm rơi xuống, y phục màu xanh ngọc nhuốm máu: - Lâu Cẩm Dạ, nhìn trưởng tỷ chết trước mặt mình, ngươi cảm thấy thế nào? - Rốt cuộc ngươi là ai? Gân xanh trên trán, cổ, cánh tay nổi lên, Lâu Cẩm Dạ gân giọng thét nhỏ, cũng không dám lớn tiếng. - Nói cho ta biết, Lâu Minh Châu ở đâu? - Các ngươi thả tỷ ấy ra, ta sẽ nói. Lâu Cẩm Dạ giãy giụa lần cuối.