Bách Lý Hạo Thần vỗ vào bả vai nàng, cố gắng để nàng thoải mái, nhưng tay của nàng không thể thả lỏng được, cứ siết chặt tay hắn.

Nàng hôn mê ba ngày liền, sốt cao không hạ, gọi thế nào cũng không tỉnh, Tô Lạc Vân cũng trông coi mấy ngày, nói nàng bị kinh sợ nên bất tỉnh, lại bị kiếm khí trong người sát thương nên mới hôn mê như vậy.

- Tứ Nguyệt Minh Châu không ở trong tay nàng sao?

- Ở trong tay ta?

Khuôn mặt tái nhợt của Tử Nguyệt trong phút chốc lộ ra vẻ mê muội, đúng thế, ở trong tay nàng, não bộ có thể phản ứng được

- Không, không đúng! Có tất cả mười hai viên minh châu, viên hắn lấy không phải là Tứ Nguyệt Minh Châu…

Có một số chuyện sư huynh không nói cho nàng…

Nàng vẫn cho rằng nhiệm vụ là tìm đá mặt trăng, nhưng hoá ra không phải đá mặt trăng, mà là Nguyệt Minh Châu, rốt cuộc là minh châu tháng mấy nàng cũng không biết, nhưng trong tay sư huynh chắc chắn có một viên, vậy sư huynh đâu? Nàng vì thế mà xuyên không, sư huynh có đến thế giới này không?

Thương hội Tụ Nguyên, trường đấu thú, kỳ lân, Tứ Nguyệt Minh Châu, Địa cung, Cửu Tiết Vương Trượng, kiếm Tinh Khuyết, bức tường giấu Thất Tinh Bắc Đẩu, Thất Tinh Phi Kiếm trận… càng ngày càng khó bề phân biệt.

Nàng càng muốn, càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng không kiên trì được, lại rơi vào hôn mê.

Bách Lý Hạo Thần nhìn thấy trên đầu nàng đổ mồ hôi lạnh, thấy rất đau lòng. Thấy nàng lại hôn mê, kéo Tô Lạc Vân ra hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Không biết nàng bị kinh sợ cái gì?

Ba ngày qua, Tô Lạc Vân trơ mắt nhìn người con gái mình thích nằm trong vòng tay của bạn mình, trong lòng không thoải, nhưng rốt cuộc là lo lắng cho bệnh tình của nàng, cái gọi là đúng bệnh hốt thuốc, y nghĩ cần phải hỏi rõ nguyên nhân bệnh tình.

- Ta nghĩ đi nghĩ lại, là hôm đó, bọn ta đến trước mộ của Uyển Túc Phi.

Tô Lạc Vân nhíu mày:

- Sau đó thì sao?

- Bọn ta nhắc tới sư phụ, sư huynh của nàng.

- Hử?

- Sau đó?

Bách Lý Hạo Thần nghĩ tới điều gì, sắc mặt càng ngày càng lạnh:

- Hai chữ cuối cùng Tử Nguyệt nói trước khi ngã xuống, sư huynh.

Mặt Tô Lạc Vân trầm ngâm, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng có xu thế không tốt,

- Nơi hai người đến là nghĩa địa, tự nhiên khiến người ta liên tưởng đến cái chết, mà khi hai người nói đến từ sư huynh, có lẽ nàng ấy nghĩ tới…

Chết…

Không ngờ, nữ tử kiêu ngạo như thế sẽ nghĩ tới cái chết.

- Nếu để ta gặp sư huynh nàng ấy, ta nhất định lấy mạng hắn.

Tô Lạc Vân kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy Bách Lý Hạo Thần như vậy, do dự trong chốc lát.

- Có lẽ sự tình không giống như chúng ta nghĩ.

- Bất luận thế nào, sư huynh nàng ấy cũng không phải là người tốt.

Lạc Vân trầm ngâm, không nhẫn được nhìn lại người con gái đang hôn mê:

- Cũng phải, từ trước đến nay ta chưa bao giờ thấy nàng ấy thảm hại như thế.

- Hay là trúng độc?

Đột nhiên Bách Lý Hạo Thần hỏi.

- Không thể nào.

Tô Lạc Vân suy nghĩ một lúc rồi lập tức bác bỏ.

- Nàng từng dùng quả Bích Linh, độc tố bình thường không có tác dụng với nàng, hơn nữa, trúng hồn bay phách tán một lần, sẽ không trúng lần thứ hai.

Ba ngày nữa lại trôi qua, nàng vẫn hôn mê không tỉnh.

Người của Lâu gia đưa đại phu đến trông nom nàng, thấy nàng sống dở chết dở, các đại phu đều lắc đầu, miệng nói phải tìm đại phu tốt hơn chữa trị cho nàng, thật ra không biết trong lòng có bao nhiêu ý nghĩa xấu xa, chỉ mong nàng chết sớm.

Mấy ngày này Tô Lạc Vân cũng gầy đi, cha mẹ y cũng không lay chuyển được con trai mình, mềm lòng, quyết định cử đại trưởng lão tới chẩn bệnh trước, vốn cho rằng sẽ có hy vọng, cuối cùng lão ta cũng không nói ra được nguyên do, lần này thì đúng thật là hết cách rồi.

Mắt nhìn gấp gáp lắm rồi, sáng sớm ngày mùng mười tháng Năm, Thái tử và An Vương giá lâm phủ Thần Vương, Bách Lý Hạo Thần cũng không ra đón tiếp, cứ để họ đến thẳng Minh Nguyệt Các.

Bách Lý Long Dận và Bách Lý Kỳ An vào Minh Nguyệt Các, dưới lầu một, nhìn từ xa thấy Lục Hoàng đệ đi xuống, đầu tóc không gọn gàng, áo mũ không chỉnh tề, sắc mặt vàng khè, còn đâu dáng vẻ khôi ngô tuấn tú?

Bách Lý Kỳ An thấy vậy, vội đi lên kéo hắn xuống, khi hai tay chạm nhau, Bách Lý Hạo Thần run người:

- Là Nhị Hoàng huynh?

- Không chỉ có Nhị Hoàng huynh, còn có Tam Hoàng huynh của đệ.

- Thái tử điện hạ, không biết tìm Hạo Thần có việc gì?

Nghe thấy giọng nói hời hợt lạnh nhạt của Bách Lý Hạo Thần, Bách Lý Kỳ An tỏ ý trấn an Thái tử đừng nóng giận, hắn nói:

- Ta nghe nói Thần Vương phi bệnh tình nguy kịch, không có thuốc cứu chữa, trong lòng cũng sốt ruột thay Hoàng đệ, vài ngày trước ta tiếp đón sứ thần ba nước, nghe nói nước Bạch Hổ có vị sứ thần mang theo đại phu giỏi, chuyên chữa trị các bệnh nan y. Hôm nay đặc biệt dẫn tới đây, Hoàng đệ không ngại để hắn thử một lần chứ?

Trong thâm tâm Bách Lý Hạo Thần ủ rũ, ánh mắt màu xanh đen đang chảy như dòng nước lạnh ngắt, bình thường Nhị Hoàng huynh không thân thiết với hắn, nhưng có duy nhất một điểm không giống với những Hoàng tử công chúa khác, từ trước đến nay chưa có ai nói huynh ấy không tốt. Nhưng hôm nay huynh ấy và Thái tử đến, rốt cuộc là trùng hợp hay là có lòng tốt?

- Ta tin Nhị Hoàng huynh, huynh dẫn người đến đây.

Bách Lý Hạo Thần nói thẳng.

Bách Lý Kỳ An vui mừng:

- Được. Người đâu, mời Úc Kim Ca vào.

Bỗng nhiên Bách Lý Long Dận hỏi:

- Là tiên y Úc Kim Ca?

- Đúng vậy.

Bách Lý Kỳ An trả lời, con ngươi loé lên một tia sáng.

- Nhưng Lâu thất tiểu thư bị bệnh, chẳng lẽ Nhị Hoàng huynh cảm thấy có liên quan đến cổ độc?

Thái tử cố ý tránh gọi danh Thần Vương phi, cảm thấy không tự nhiên.

Hạo Thần ngẩn người, ngón ray siết chặt, nếu như được hắn ta tra ra người nào làm chuyện này, hắn nhất định bắt người đó đền gấp trăm lần!

Cũng không biết thật hay giả, nhất định không có gì xấu, đã như vậy rồi, ngựa chết biến thành ngựa sống.

Ai ngờ một câu nói vô tình của Bách Lý Kỳ An lại làm giảm nhiệt độ trong phòng, nếu không phải muốn cầu xin hắn, e là An Vương bây giờ sắp bị Thần Vương đuổi ra ngoài rồi. Bách Lý Kỳ An hiểu ý, nhìn lên lầu, rốt cuộc người con gái đó biến thành như thế nào rồi? Hắn gặp nàng ba năm trước, chỉ là một tiểu nha đầu xấu bụng.

Có lẽ thấy ba người đều lúng túng, Bách Lý Long Dận nói:

- Nhị Hoàng huynh bảo vệ nơi biên ải ba năm, hôn sự trễ nải nhiều năm, lần này ta tuân theo ý của phụ hoàng, chọn cho huynh một thiên kim tốt, sau khi đám cưới, cũng không bắt đi đến vùng Tây Bắc khổ cực kia nữa.

Bách Lý Kỳ An xua tay, lắc đầu cười khổ, ngược lại cũng không cởi mở:

- Ta một thân một mình, không vướng víu gì, như vậy cũng tốt, nếu như ta có vợ con, mất mạng trên chiến trường, chẳng phải là hại người hại mình sao?

Thấy lôi kéo không được, Bách Lý Long Dận vẫn muốn nói thêm, bên kia người đã tới rồi.

- Úc Kim Ca, tham kiến Thái tử điện hạ, An Vương điện hạ, Thần Vương điện hạ.

Giọng nói thanh nhã vang lên từ đại sảnh, như châu ngọc đụng phải đồ sứ hảo hạng, leng keng vang dội. Ba người ngồi trong Minh Nguyệt Các ở Thần Vương phủ, nơi phồn hoa nhất Đế đô, lại nghe thấy tiếng gió đến từ vùng núi rừng, mà lại không có chút quái dị nào.

Ngước mắt nhìn lại, Bách Lý Long Dận nhìn thấy một người như vậy.