Nguyệt mỹ nhân,

Khi nàng nhìn thấy bức thư này chắc ta đã không còn trên đời nữa rồi. Không cần phải đau buồn vì ta, ai rồi cũng phải chết, chỉ là ta ra đi sớm mọi người một chút thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã bị nàng cuốn hút, nàng ở trên điện Kim Loan, tính khí không tự ti cũng không kiêu ngạo, không sợ hãi cường quyền, là mẫu người ta thích, mỗi câu nói của nàng đều khiến ta mất hồn.

Mẹ và cha đều nói, có lẽ cả đời này sẽ không có ai thích ta, bởi vì ta là người quá đào hoa, nhìn thấy mỹ nhân là liền thích… Nhưng sau khi ta nhìn thấy nàng thì không thể nhìn trúng mỹ nhân nào khác nữa.

Cuối cùng, ta muốn nói với nàng lời xin lỗi, bởi vì ta muốn cứu nàng.

Ta quen biết một nữ nhân, nàng ấy có ân tình lớn đối với ta, ta nguyện chết vì nàng ấy, đương nhiên, điều này không có nghĩa là ta yêu nàng ấy.

Nếu có thể, nàng đi gặp nàng ấy, nghe nàng ấy nói chuyện, cũng coi như là nguyện vọng cuối cùng của ta. Đương nhiên, nàng gặp hay không gặp là do nàng quyết định, ta đã không thể cầu xin nàng làm điều gì nữa rồi…

Mãu mãi yêu nàng, Uyển Túc Phi.

Tử Nguyệt đưa thư cho Hạo Thần xem, hắn vẫn lạnh lùng, khinh thường, cười một cái, ngay sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh:

- Hoá ra Uyển Túc Phi cũng liên quan đến nơi đó, có lẽ toàn bộ Uyển gia cũng không thoát khỏi liên quan.

- Nơi nào?

Tử Nguyệt nhíu mày, Uyển Túc Phi vì nàng mà chết, rốt cuộc là kết thúc hay là chân tình? Có lẽ cả hai đều có, nhưng nàng cam nguyện với kết cục này, đại khái, đây cũng là tiền đặt cược lớn nhất của người bố trí.

Bách Lý Hạo Thần cầm lấy phong thư, đổ đồ vật bên trong ra.

Hắn nhẹ nhàng nhặt lên, giữa ngón trỏ và ngón giữa, một đoá yêu cơ màu xanh lam, bởi vì nó phóng huyền lực ra mà đột nhiên nở ra, quả nhiên đẹp vô vùng, trăm hoa không có loài nào sánh bằng.

- Tương thủ là một loại cam kết.

- Cái gì?

Tử Nguyệt hơi run sợ:

- Ở quê hương ta, mỗi loài hoa đều mang một ý nghĩa, mà ý nghĩa của yêu cơ xanh là: tương thủ, là một loại cam kết.

- Vậy có thể nàng nhầm rồi.

Đai ngọc trên mái tóc dài của Bách Lý Hạo Thần bị mưa ướt hết, rơi xuống làm ướt nhẹp cả mái tóc, cực kỳ thía đáng, ngón tay cầm ô lộ rõ khớp xương, kéo nàng lại gần mình, hai cái ô sát nhau:

- Hoa hồng xanh, người đời đều biết, là tín vật của Lam Cơ.

- Lam Cơ là ai?

- Lam Cơ trường đấu thú, nàng không biết ta cũng không thấy lạ.

Tử Nguyệt được một trận bừng tỉnh, sờ cán ô, lẩm bẩm nói:

- Cái tên Lam Cơ nghe rất quen, nhưng không nhớ ra là đã từng nghe thấy ở đâu.

Nói cho cùng, kỳ lân từ trường đấu thú mà ra, cuộc đấu giá đó thu hút sự chú ý từ khắp mọi nơi, nếu như hôm nay lại thấy, ở ngay tại đó, có Cửu Mị của Ỷ Hồng Lâu, có Khâm Thiên Giám Tống Thanh Huy, có Thái tử Bách Lý Long Dận, có Thần Vương Bách Lý Hạo Thần.

- Hạo Thần, ta hỏi ngươi, hôm đó ngươi để ta đến hội đấu giá, rốt cuộc có dụng ý gì?

Bách Lý Hạo Thần nhìn nàng chăm chú.

Bỗng nhiên, gió nổi lên, chiếc đai ngọc được buộc vào dải ngọc màu xanh sau đầu rung lên, khuôn mặt tuấn tú giống như các vị hơi nghiêng nghiêng:

- Ta muốn biết, kỳ lân có thể nhận nàng làm chủ hay không.

Tử Nguyệt ngạc nhiên:

- Ngươi biết?

- Ta biết.

Hắn nghiêng mặt, khuôn mặt lãnh đạm, mưa rơi xuống ô, âm thanh ào ào

Hắn cũng biết, con thú đó là kỳ lân.

- Ngươi muốn gì ở ta?

Tử Nguyệt lấy lại bông hồng xanh và bức thư, nhét vào trong người, nhìn chằm chằm vào mặt hắn hỏi.

Hắn không phản ứng, âm thanh càng lạnh hơn:

- Nếu như ta nói, ta chỉ tò mò, nàng có tin không?

Tử Nguyệt lắc đầu, biểu cảm cũng càng ngày càng ngưng lại:

- Ta không tin. Còn ai biết đó là kỳ lân?

- Tất cả những người nàng biết, Thái tử, Tống Thanh Huy, Cửu Mị, còn có Lam Cơ ở trường đấu thú có lẽ đều biết. Vậy nên, nàng phải biết, vì sao Lam Cơ tìm nàng?

- Ta có thể không đi.

Tử Nguyệt nhìn chăm chú.

- Kỳ lân chọn chủ, người được chọn là chủ thiên hạ, trong ký ức xa xôi của bổn toạ, lưu truyền một câu nói, kỳ lân thuộc về ai, người đó thống nhất tứ hải. Nhưng những người phàn làm sao biết, tứ hải này, chưa chắc đã là tứ hải của đại lục Huyễn Thải.

- Ý của Kiêu Dạ là…

- Kỳ lân là thú mang điềm lành, nhưng cũng chưa chắc chỉ có một con, nếu người đến chỗ khác, muốn thấy kỳ lân trăm đầu cũng không phải chuyện khó, mà thống nhất tứ hải, toàn bộ tộc kỳ lân đều vì người mà làm tất cả những việc chưa chắc làm được.

Tử Nguyệt nói:

- Trường đấu thú đã có thể trở thành một thế lực bá chủ, cũng không vì một câu nói không có căn cứ mà tính kế ta…

- Đúng, sợ là bên trong vẫn còn ẩn tình, có nguyên nhân sâu xa hơn.

Dải lụa bên cạnh người run nhẹ, dường như không chịu nổi nỗi tức giận trong lòng chủ nhân, Bách Lý Hạo Thần lạnh lùng nói:

- Nhưng Uyển Túc Phi cứu nàng một mạng. Trước khi chết hắn viết bức thư như thế này, lẽ nào nàng không biết dụng ý trong đó?

- Túc Phi sẽ không hại ta.

Tử Nguyệt kiên định.

Bách Lý Hạo Thần đè lên huyệt thái dương bỗng dưng nhảy lên.

- Không chắc.

- Không chắc cái gì?

- Nàng có thể giết Lâu Minh Châu, nhưng nàng lại tha cho nàng ta một đường sống, rước lấy phiền toái.

- Phiền toái gì?

- Thế nên ta mới để Tư Tịch, Tư Mệnh bảo vệ nàng, mấy ngày tới nàng đừng về Lâu gia, ở tại Vương phủ, chờ giải quyết xong mấy người kia rồi tính.

- Hừm?

Tử Nguyệt nghe hắn nói như vậy liền biết chuyện rất khó giải quyết

- Rất lợi hại sao?

- Người mất hồn.

- Đó là cái gì?

Huyệt thái dương của Bách Lý Hạo Thần đập càng đau, rốt cuộc Vương phi của hắn lại không biết thường thức!

- Sư phụ của nàng là ai? Ta phải lôi hắn ra đánh một trận.

- Sư phụ?

Mạch suy nghĩ của Tử Nguyệt đột nhiên bị đưa về kiếp trước, sư phụ, là một ông già cũng đẹp trai, thời còn trẻ nhất định là vạn người mê, nhưng lại luôn dạy bọn họ giết người, ép bọn họ lớn lên trong sự giết hại, không hỏi đúng sai, không hỏi lành dữ, chỉ cần có nhiệm vụ, bọn họ chính là một cây đao.

- Ông ấy tên Tần Dạ Bạch, chỉ dạy cho hai đồ đệ là ta và sư huynh, ông ấy chết rồi, ngươi không lôi được ra đâu.

- Giọng nói của nàng lạnh lùng, dường như không có nhiều cảm tình. Lúc nói đến cái chết, cũng không có chút hoài niệm.

Bách Lý Hạo Thần vừa nghe thấy nàng nói đến người nào khác, thế là hỏi thêm một câu:

- Thế sư huynh của nàng đâu?

- Sư huynh…

Tử Nguyệt hoảng hốt như lại khuôn mặt của hắn, bỗng nhiên thở gấp, sắc mặt thay đổi.

Bỗng nhiên nàng đứng ngơ ngẩn tại chỗ, kệ cho Bách Lý Hạo Thần có gọi như thế nào, nàng cũng không nghe thấy, nàng như bị khoá chặt lại, làm thế nào cũng không phản ứng.

- Pằng!

Con ngươi thu nhỏ lại, bỗng nhiên thấy một viên đạn bắn ra từ nòng súng, nổ trong mưa, giống như tiếng sấm, trực tiếp xuyên vào lồng ngực.

Máu, trong nháy mắt nhuộm đầy y phục của nàng…

Là hắn! Sư huynh nổ súng!

Đoàng!

Nàng ngã xuống!

Nàng hấp hối, vẫn ôm chặt đồ trong lòng.

Rốt cuộc là cái gì?

Sư huynh lấy đi đồ nàng đang ôm trong lòng, kia là…

Vậy rốt cuộc là cái gì?

Đá mặt trăng? Đá mặt trăng? Đá mặt trăng…

Cuối cùng Tử Nguyệt nhớ lại, chợt mở mắt ra:

- Tứ Nguyệt Minh Châu!

- Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi! Nàng có biết nàng hôn mê bao nhiêu ngày rồi không?

Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Bách Lý Hạo Thần, còn có hoa văn quen thuộc trên trần nhà, rèm cửa trắng mịn, bàn trang điểm phong cách cổ xưa, hoa văn vẽ trên vách tường

- Hạo Thần! Ta nhớ ra rồi, sư huynh đã lấy Tứ Nguyệt Minh Châu!