- Thôi.Bách Lý Hạo Thần ngồi một cách dứt khoát vào ghế xích đu gỗ lim mà Vương phi vừa ngồi, cắn hạt dưa, xem cuộc vui!Thấy Vương gia nhàn nhã như vậy, Tư Tịch nghĩ mà sợ toát mồ hôi.- Đánh bao lâu rồi?Giọng nói uể oải vang lên, khiến Tư Mệnh thấp thỏm.- Thưa chủ nhân, ba canh giờ.- Ai thắng?Đám thị vệ bị câu hỏi này làm cho run sợ, đều trông cậy vào Tư Tịch nói gì, hắn khẽ cắn răng, đầu đã thấp lại cúi thấp hơn:- Vẫn chưa phân thắng bại, thuộc hạ không dám suy đoán.- Bổn vương hỏi ngươi, ngươi chỉ cần cần nói thật.- Nhị muội… lúc đầu cũng không đánh thật, nhưng Vương phi không buông tha… vậy nên mới…Vương gia nói là phải bảo vệ Vương phi, như này thì hay rồi, tự mình đánh nhau với Vương phi!Đột nhiên, đôi môi mỏng đỏ hồng như trái đào mỉm cười:- Các ngươi kích động nàng ấy sao?Chủ nhân cười… nhưng tại sao bọn họ lại cảm thấy Vương gia cười lúc này lại càng đáng sợ? Nhưng nụ cười này đẹp thật sự!- Chuyện này…Bách Lý Hạo Thần lại cười như một con hồ ly, lời vừa nói ra đã làm cho mọi người trợn tròn mắt:- Lần sau tìm võ sư lợi hại hơn luyện tập cùng nàng ấy.- Dạ.Mồ hôi của Tử Tịch lại rơi xuống. Người khác nhìn không ra, chủ nhân có thể không nhìn ra sao? Cứ cho là nghe, hắn cũng có thể nghe ra.Tư Mệnh không phải là đối thủ của Vương phi, trừ phi Vương phi muốn ép nàng ta tất cả các chiêu thức, Tư Mệnh làm sao có thể chống chọi ba canh giờ?- Ta thua rồi.Tư Mệnh chán nản suy sụp, suýt nữa bị Vương phi đạp gãy một cái xương sườn, nàng ta cam tâm nhận thua.Một bộ bào lộng lẫy như hoa tử lan la nhẹ nhàng lướt qua gạch lát sân màu xanh, nàng đưa ngón tay trắng như ngọc ra, muốn kéo Tư Mệnh, âm thanh lạnh lẽo như ngọc Côn Luân vỡ:- Lần sau tìm một võ sư giỏi hơn ta.Người sau ngẩn người, không nhận lấy tay của nàng, chỉ cung kính quỳ xuống trước mặt nàng:- Thuộc hạ có lỗi, không nên chống đối Vương phi, mong Vương phi trách phạt.Mọi người mở to mắt, Tư Mệnh đại nhân cao ngạo như thế, từ bao giờ lại chịu phục người khác? Ngay cả quận chúa của thành Xích Uyên cũng không nhường, từ trước đến nay, người có thể khiến nàng ta sợ chỉ có Vương gia và Tư Tịch đại nhân, hôm nay lại can tâm tình nguyện cúi đầu trước Vương phi?Bọn họ thấy sắc mặt của Vương phi thay đổi.Không còn khinh thường nữa, chỉ có kính nể.- Thôi.Tử Nguyệt thu bàn tay trống không lại, có chút buồn bã:- Đứng lên đi.Tư Tịch ngơ người, hắn nhìn Vương gia nhà mình đang nhàn rỗi cắn hạt dưa, lại nhìn Vương phi kiêu ngạo, hai người này đúng là một cặp trời sinh!Tôn kính kẻ mạnh là quy tắc trước sau như một của đại lục Huyễn Thải.Vương phi dùng chiến tích của mình chinh phục tất cả mọi người. Trong Vương phủ, sẽ không còn ai nghĩ nàng không xứng với Vương gia nhà mình nữa.- Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài, người truyền ra ngoài, giết không tha.Cùng với mệnh lệnh lạnh lùng vô tình của Tư Tịch, Vương gia chìa tay ra, dắt Vương phi đi, chỉ để lại hai bóng người cao ngạo như nhau.Kinh ngạc, hâm mộ, chúc phúc, kính nể, ca ngợi… để lại phía sau hai người họ, toàn là những lời tốt đẹp.- Ngươi đi làm gì từ sáng sớm thế?Trong xe ngựa, Tử Nguyệt ăn bánh ngọt, lấp đầy bụng, giống như thuận miệng hỏi.- Đi xử lý chút chuyện.- Một Vương gia nhàn rỗi như ngươi, hoá ra cũng bận? Bận cái gì?Đánh nhau có ba canh giờ? Nàng chết đói rồi, Tử Nguyệt vừa ăn vừa nói.- Chẳng qua là chút việc không cần gấp.- Nói tiếng người.Tử Nguyệt liếc mắt.Bị biểu cảm sinh động của nàng làm ngạc nhiên, Bách Lý Hạo Thần hơi ngơ ngẩn nói:- Cửu Tiết Vương Trượng xuất thế, sứ thần ba nước còn lại rối rít đến nước Chu Tước ta, muốn thấy bảo vật này, Nhị Hoàng huynh cũng vì thế mà trở về, vậy nên mấy ngày này sẽ hơi bận, trên đường đi cũng không yên bình.Bách Lý Hạo Thần thấy nàng không nói gì liền biết nàng không có hứng thú, không tránh được lúng túng, hắn đột nhiên nhớ ra:- Lâu Hạ Phỉ trở về rồi.- Lâu Cẩm Dạ cũng trở về rồi, nàng ta còn có thể không về sao?Tử Nguyệt cười nhạt trong lòng:- Tỷ muội Lâu gia cuối cùng cũng đủ rồi.Mặc dù xe ngựa rộng rãi hơn so với xe ngựa bình thường nhưng cũng lắc lư, đặc biệt là đi đường núi, Tử Nguyệt thật sự muốn cưỡi Tảo Hồng Mã đi, ai ngờ Bách Lý Hạo Thần nói một mình nàng cưỡi ngựa sẽ vất vả, cứ ngồi xe ngựa đến cho thoải mái.Điều này lại làm cho người ta phiền muộn. Nhưng biết là hắn có ý tốt, cũng không phản đối.- Lá thư kia, chắc nàng xem rồi?Đang ăn nghẹn, uống ngay ngụm nước, tự nhiên Bách Lý Hạo Thần nói một câu, bất ngờ không kịp đề phòng, tay ngưng lại, nước chà đều phun hết ra ngoài, được một trận hỗn độn, Tử Nguyệt hoảng hốt nói:- Chưa xem.- Xem chút đi, có lẽ là chuyện quan trọng.Không khí dường như ngưng trệ trong nháy mắt.Đã ra khỏi thành, đi vào rừng núi, Hạo Thần nghe thấy tiếng chim hót véo von, trong lúc vỗn cho rằng nàng không biết nói chuyện, đột nhiên lên tiếng:- Đây là thư Túc Phi viết trước khi qua đời.Trong lòng Bách Lý Hạo Thần đã sáng tỏ.- Vậy sao nàng không xem?- Không dám.Lại yên lặng.Nàng đang sợ cái gì? Có lẽ nàng cũng không biết.Nàng lấy bức thư đã nhận bảy tám ngày rồi, nhưng vẫn để trong người, không rời người, không dám xem…Bách Lý Hạo Thần nhìn bầu trời một cách trầm ngâm:- Tháng năm đến rồi, sắp mưa rồi.- Mưa đi, mưa đi.Trong lòng Tử Nguyệt phiền muộn. Bạn tốt qua đời, lại có bạn tốt bị nhốt ở từ đường, không được tự do, trong nhà lại có một đống chuyện phiền não, nếu không phải vừa đánh một trận với Tư Mệnh, nàng cũng khó giải toả phiền muộn tích trữ trong lòng.- Ngươi cũng đừng trách Tư Mệnh, đều là lỗi của ta.- Ta biết.Nhắm mắt lại, câu nói phũ phàng tràn ra từ đôi môi mỏng của hắn:- Nhưng nàng ta đánh với nàng, là bất kính với ta, trừng phạt nhất định phải có. Nếu không, người trong Vương phủ đều có thể bắt nạt nàng.- Ta là người dễ bị bắt nạt thế sao?Tử Nguyệt mỉm cười, có chút cuồng bạo.- Chủ nhân, đến rồi.Giọng nói của Tư Tịch.Hai người xuống xe ngựa, một người cầm ô.Thanh mộ…Núi xanh liên tiếp không dứt, trong lăng mộ của Uyển gia, muốn tìm ngôi mộ của Túc Phi, không cần phải nói, nhất định là ngôi mộ mới nhất trước mặt kia.Đi xuyên qua, kéo chiếu váy dài, nhẹ nhàng lướt qua cỏ mềm mại.Khi hai người cùng đứng trước mộ của Uyển Túc Phi, một tiếng sấm vạch ngang qua chân trời, tia chớp rạch qua, ngay sau đó, mưa như trút nước.Ô, dường như không che nổi.Trước mộ của Uyển Túc Phi, nàng khom người vuốt ve chữ được khắc trên bia đá, nói:- Ngay cả thi thể hắn cũng không có, bên trong phần mộ, e là chỉ có kiếm gãy của hắn…- Hắn không để tâm những điều này.Bách Lý Hạo Thần đứng phía sau nàng, vỗ vào bả vai nàng, đau buồn nói.- Chủ nhân, có chuyện vẫn chưa nói với người.- Nói đi.- Tuy Uyển Túc Phi đã hồn quy địa phủ, nhưng vẫn còn một ít hồn sót lại ở trong Tứ Nguyệt Minh Châu, hoa bách hợp đỏ chính là chứng cứ. Nếu như người có thể tìm đủ mười hai viên minh châu, có lẽ có cách giúp hắn trở lại.Tử Nguyệt nhất thời nhanh trí, ánh mắt nghiêm nghị cứng rắn:- Hắn vì ta mà chết, nếu như thật sự có cách, cho dù là nước sôi lửa bỏng, ta cũng phải xông vào.Kiêu Dạ như là lại đổi ý:- Không, người không làm được, quá khó đấy.- Ý ngươi là thu thập mười hai viên minh châu khí hay việc gì khí?- Đều khó.- Tử Nguyệt, nàng sao vậy?Giọng nói của Bách Lý Hạo Thần vang lên bên tai, giống như giọng điệu dỗ dành trẻ con, Tử Nguyệt ngây người, lúc đứng lên lại choáng váng trong chốc lát- Không sao.Tử Nguyệt lấy lá thư từ trong áo ra, tay run run, mở ra.