- Đợi ta ăn xong.Tử Nguyệt nhanh chóng ăn cơm, cũng không từ chối, chỉ nhắc nhở một câu.- Ngươi phải bị cạo vỡ cằm mới tỉnh ngộ.Đương nhiên Bách Lý Hạo Thần đã đánh giá cao kỹ thuật của người khác. Khi đám người hầu nhìn thấy Thần Vương bước ra từ phòng Vương Phi vào sáng sớm ngày hôm sau, cằm được quấn bằng vải xô và khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc thì lời ì xèo bàn tán lan ra khắp phủ. Mà trung tâm của những lời bàn tán chính là vết thương trên cằm của Vương gia vì đâu mà có.Có người nói là bị Vương Phi cắn, có người nói là Vương gia dùng lực quá mạnh, đụng phải, còn có người nói… Tóm lại càng bàn tán càng vẽ rắn thêm chân, ra khỏi Vương phủ, lan truyền ra ngoài, đường lớn ngõ nhỏ đều đang bàn tán chuyện Thái Hậu ban hôn, mới nửa ngày mà tất cả mọi người đều biết.Dưới ánh mặt trời, vị Vương phi trong lời đồn kia đang nằm trong ghế xích đu ngắm cây lan tử la, được đại nha hoàn Tư Mệnh phục vụ rất chu đáo, bên cạnh lại có mỹ nam, à, thực ra là ám vệ lạnh lùng như núi bị Thần Vương cho làm thị vệ, đơn giản là không biết trọng dụng nhân tài!Nhưng mà, trong lòng Thần Vương đã có tính toán, Vương Phi của hắn nói muốn một nam một nữ, nữ thì dễ, còn đàn ông ư? Chọn bừa một người, xấu xí thì hắn sợ không thuận mắt hắn và nương tử, đẹp trai thì sợ bị cắm sừng, tên thị vệ kia của hắn có tiếng là người đàn ông tốt! Hắn theo nàng đến Nam Phong Quán thì hắn đã tỉnh ngộ rồi! Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chọn người thân tín, Tư Tịch. Cậu ta có gương mặt lạnh như núi, tương đối tốt.- Tư Tịch, Tư Mệnh, các ngươi là huynh muội à?Tư Mệnh mặc đồ đen, quạt thay nàng, trầm giọng trả lời:- Thưa Vương Phi, đúng thế.Sao hắn lại phái hai cao thủ phục vụ nàng? Tử Nguyệt cau mày, sờ phong thư dán ở ngực, bức thư nhăn nhúm, là của Uyển Túc Phi viết, chuyển qua gia chủ Uyển gia, đến tay của Tô Lạc Vân và Tô Tương Nhi rồi cuối cùng chuyển đến tay nàng, nhưng vì tu luyện mà nàng đã bỏ lỡ ngày đưa tang…- Ta ra ngoài một chuyến, các ngươi không cần đi theo.Tư Tịch mặc đồ đen toàn thân, đội nón giáp, phát ra ánh sáng lấp lánh, đột nhiên nhảy lên trước mắt, cung kính chắp tay nói:- Vương gia lệnh cho huynh muội ta ngoài bảo vệ an toàn cho Vương Phi, còn phải bảo quản gia chuẩn bị ngựa, do bọn ta hộ tống.- Không cần.Tử Nguyệt không nói nhiều, mặc dù đúng là nàng có tình cảm tốt với Bách Lý Hạo Thần, nhưng nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng có một ngày gả vào phủ, lạnh lùng phẩy ống tay, sải bước đi.Huynh muội Tư gia nhìn nhau, nhanh chóng bước lên, Tư Mệnh quỳ một chân trước mặt Tử Nguyệt rồi nói:- Vương Phi! Vương gia nói mấy ngày nay ở bên ngoài không yên ổn, nếu như người muốn đến mộ Uyển công tử thắp hương, đợi Vương gia về rồi cùng đi.- Không yên ổn?Ánh mắt toả ra vẻ u lạnh.Trong câu nói có hàm ý, tuy Tử Nguyệt cảm thấy được người khác bảo vệ rất an tâm nhưng cũng không thể bị nuôi dưỡng như những bông hoa trong nhà kính.Tử Nguyệt chưa ra cửa Minh Nguyệt Các thì đám hộ vệ mặc ái giáp mềm màu bạc chạy ra từ bốn phía, chặn phía trước mắt nàng. Đếm sơ qua, có chừng mười người.Tư Mệnh và Tư Tịch đều là thân tín của Bách Lý Hạo Thần, chỉ nghe theo lời chủ nhân, lời dặn dò của Tử Nguyệt, bọn họ không để trong lòng.Bầu không khí căng thẳng.Phế vật của Lâu Phủ, Vương gia thích một bình hoa ư? Tư Mệnh là con gái, tất nhiên muốn thử, dù là phạm vào điều kiêng kỵ Vương gia.Ánh sang bạc chợt lóe, dưới lầu các bảy tầng, rút kiếm ra trước là Tử Nguyệt.- Tiểu Dạ Dạ, cho chút lợi hại để bọn họ xem, đừng để người ở Vương phủ đều cho rằng ta chỉ là bình hoa khó coi.Đừng nghĩ nàng không biết, ở khắp Vương phủ này đều là cao thủ âm thầm bảo vệ, không phải một hai người có ý kiến với phế vật như nàng.- Tư Mệnh, muội không cần mạng nữa?Tư Tịch giữ cánh tay Tư Mệnh, ngăn hành động rút kiếm của nàng ta, Tư Mệnh nhẫn lại, nhưng Tử Nguyệt khiêu khích làm cho Tư Mệnh nổi giận.- Sao thế? Đường đường là Tư Mệnh, không can tâm tình nguyện phục vụ nữ nhân xấu xí đúng không? Ngay cả cãi nhau cũng không dám? Còn nói gì đến việc bảo vệ chủ nhân?- Ngươi!Tư Mệnh thụi khuỷu tay, đánh vào Tư Tịch, trợn mắt nhìn hắn.- Đại ca, đừng cản ta!- Nhị muội!Vạt áo màu tím nhạt nhẹ nhàng rơi xuống gạch đá xanh, toát ra vẻ uy nghiêm, Tử Nguyệt chỉ một ngón tay ra:- Nếu như ta thắng, các ngươi để ta đi. Phía Bách Lý Hạo Thần, ta sẽ giải thích, không liên quan đến hai ngươi.Tư Mệnh nhíu mày, rút kiếm ra khỏi vỏ, nàng ta dùng hành động để chứng minh quyết tâm. Rõ ràng vẫn còn là đứa trẻ, một chút huyền khí cũng không có, có điểm nào xứng với chủ nhân nhà nàng ta chứ.Tất nhiên Tử Nguyệt nhìn rõ tâm tư của Tư Mệnh, thầm nghĩ phải làm nhụt nhuệ khí của bọn họ.- Nhị muội!Tư Tịch hét lên.Hàn quang ép tới, kiếm quang vẽ ra huyền khí màu xanh, toàn thân Tử Nguyệt căng thẳng, bước vào trạng thái chiến đấu, đối thủ là huyễn linh sư cấp năm.Thả cổ võ chân khí ra, luồng khí lớn xoáy tấm lụa tím mỏng, cát đá bay lên, trôi lơ lửng bên người.Nữ tử nở nụ cười tự nhiên, tay nắm chặt thanh kiếm dài, rạch nhẹ một cái, nhìn giống như chậm, thực ra nhanh đến tột đỉnh- Soạt!Hai thanh kiếm dài của hai người đụng nhau, toé ra tia lửa.Trong gang tấc, hai nữ nhân nhìn nhau, ngọn lửa cháy đùng đùng trong con ngươi, mỗi người lùi về sau mười bước.- Thêm lần nữa!Sau khi dò xét qua đối phương, bọn họ đều nghiêm túc.Ngay sau đó, hai người tiến hành đấu kiếm.- Cạch cạch cạch!Mỗi một giây đều có thể nghe thấy không dưới mười lần âm thanh va chạm vũ khí, tốc độ nhanh như sao rơi.- Vương phi không có chút huyền khí nào, cuối cùng sao có thể luyện thành tốc độ như thế?Có thị vệ đã líu lưỡi.- Nhất định là ảo giác, ảo giác!- Tốc độ này, đuổi kịp võ sư cấp bảy rồi sai?- Võ sư cấp bảy?- Có luyện từ trong bụng mẹ cũng không luyện được!- Thủ lĩnh, tốc độ của Tư Mệnh đại nhân, ngoài ngài và Vương gia ra, gần như không có ai địch nổi…Tư Tịch nghe thấy vậy cũng không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, ngắm nhìn. Mới đầu hắn vốn định cứu Vương Phi, xem ra bây giờ hắn phải suy nghĩ lại rồi.Hai người đánh nhau rất náo nhiệt, người xem đều trợn tròn mắt. Trong số bọn họ không có ai thoát khỏi cảnh bị Tư Mệnh đại nhân huấn luyện ma quỷ, nhưng phế vật nổi tiếng trong truyền thuyết của Đế đô là Lâu thất tiểu thư lại có thể vượt qua trăm chiêu của Tư Mệnh đại nhân, bây giờ còn chưa phân thắng bại.Mọi người ở đây, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đó là sự thật!Hai người đấu rất khó phân thắng bại, dường như Tử Nguyệt không muốn tốc chiến tốc thắng, càng đánh càng có khí thế, bọn họ đánh đã ba canh giờ, cho đến khi Vương gia trở về…Bách Lý Hạo Thần không dễ dàng gì mới xử lý xong công việc chất chứa trong gần mười ngày, làm xong liền chạy thẳng về Vương phủ, ai ngờ khi vừa bước vào cổng, không ai đón tiếp hắn thì thôi, ngay cả quản gia cũng không gọi được, cả Vương phủ không có một ai. Cho đến khi nhìn thấy Minh Nguyệt Các bị vây quanh tới kín mít thì sốt sắng trong lòng.- Xảy ra chuyện gì vậy? Vương phi đâu?Mọi người nhốn nháo, nhưng ngay lập tức nhận ra là Vương gia, mọi người đều cung kính hành lễ, nhường ra một con đường.Khi Vương gia nghe thấy Tư Mệnh và Vương Phi nhà hắn đang đánh nhau, Tư Tịch liền tới báo cáo, nói rõ ngọn ngành sự việc, lén nhìn ánh mắt của Vương gia, thấy hắn bình tĩnh mới dám nói tiếp:- Tất cả là do lỗi của thuộc hạ, chủ nhân đừng trách phạt nhị muội.