- Khụ… cái này….Tử Nguyệt ho một tiếng, bị hai tên mỹ nam ép phải nói ai đẹp hơn, không phải là giết nàng mười nghìn lần sao? Nàng thích cái đẹp không phải là giả nhưng không muốn bị cái đẹp làm tổn thương.- Các ngươi đều không đẹp bằng ta.Câu trả lời đó coi như là giải quyết hoà bình cho bọn họ. Ai cũng không tức giận!Kiêu Dạ tỏ vẻ nghiêm túc, bắn ánh mắt sắc bén về phía Bách Lý:- Bách Lý Hạo Thần, chủ nhân phải đóng cửa để tu luyện, ngươi không được làm phiền.Bách Lý Hạo Thần bĩu môi, nói một cách vô tư:- Biết rồi biết rồi, các ngươi trò chuyện đi, ta đi đây.Hoá ra là tới đuổi hắn đi.Không gian trong Tứ Nguyệt Minh ChâuGió nhẹ thổi qua, đem đến mùi thơm thoáng thoảng.Những cơn sóng lăn tăn tạo thành một đồng hoa. Những cành hoa bách hợp nở đỏ rực đung đưa đầy khắp núi đồi, mênh mông bát ngát.Tử Nguyệt khom người bẻ một bông hoa, sáu cánh hoa nở ra có rất nhiều nếp nhăn, có thể thấy rõ mạch văn màu đỏ tím, sáng loáng dưới ánh mặt trời, ở giữa bông hoa hiện ra một màu vàng nhạt, cả bông hoa tràn đầy mãnh liệt.- Kiêu Dạ, ngươi biết ý nghĩa của hoa bách hợp đỏ không?- Không biết.Nàng như muốn thả bông hoa xuống dòng nước, cuối cùng nói:- Mãi yêu ngươi.- Thế à?Một tiếng than líu ríu, như là phiền muộn.Phải gọi là lăng thần Tử Nguyệt đang ngửi hương hoa, giấu đi nỗi buồn, quay lại trêu chọc:- Từ bao giờ Tiểu Dạ Dạ cũng biết than thở vậy?Giọng nói thê lương của Kiêu Dạ truyền vào tai:- Chỉ là nhớ lại láng máng vài thứ, nhưng lại cảm thấy không muốn nhớ lại gì cả.- Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!Chủy thủ phá vỡ cổ tay, máu tươi rơi xuống thanh kiếm, bắn tung toé, cuối cùng không vào thân Kiếm Tinh Khuyết.Kiêu Dạ lựa chọn để Tử Nguyệt tu luyện trong Tứ Nguyệt Minh Châu bởi vì ở đây có linh hồn, sẽ nhanh chóng trở nên dồi dào sức sống, huyền khí tràn đầy, không gian mở rộng ra mười lần. Nhưng không dừng lại ở đó, nó sẽ biến đổi càng ngày càng lớn cùng với sự tu luyện của Tử Nguyệt.Tu luyện không biết ngày tháng, đột phá không phải một sớm một chiều.Máu tươi nhỏ xuống, mồ hôi rơi xuống đôi mi cong, mắt nhìn chằm chằm vào Kiếm Tinh Khuyết treo lơ lửng giữa trời, cắn chặt đôi môi khô, ngồi khoanh chân trước đồng hoa bách hợp đỏ, sắc mặt tái nhợt, giống như người bệnh giai đoạn cuối.Kiếm khí quy nguyên, xả thẩn uẩn kiếm, lấy máu nuôi kiếm.Quá trình tu luyện của Tử Nguyệt không thể dựa vào thiên linh địa bảo, nhất định phải chắc chắn, không thể làm mất nền móng, vào lúc Kiêu Dạ tập trung, Kiếm Tinh Khuyết vô cùng mạnh, chỉ cần hơi lơ là, đừng nói là thăng cấp, ngay cả mạng cũng không giữ được.Nàng vừa sinh ra thì Nguyên Hải đã vỡ tan, cũng không biết là do người làm hay là trời sinh như vậy. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, nàng được Kiêu Dạ giúp đỡ, luyện thành Thất Tinh Nguyên Hải, có thể dễ dàng hấp thu huyền khí hơn người bình thường, tích trữ huyền khí, từ đó có năng lượng chiến đấu vượt cấp, có đau đớn, gian khổ như thế nào nàng cũng không từ bỏ.Bởi vì, có rất nhiều người vì nàng mà phải trả giá, nàng từ bỏ như thế nào?Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Tử Nguyệt hoàn toàn không biết, hoa bách hợp đỏ bên cạnh nàng đã nở mấy lần, tàn mấy lần.Khi Tiểu Kiếm tượng trưng cho Kiếm Tinh Khuyết hình thành trong Nguyên Hải, giọng nói của Kiêu Dạ lộ ra vẻ kinh ngạc, cao ngạo như xưa:- Chủ nhân, chúc mừng người lại tiến thêm một bước.Khoé môi Tử Nguyệt hơi vểnh lên:- Độ phù hợp?- Hai mươi lăm phần trăm.Nàng cau mày, như là hoài nghi:- Sao?- Cần phải đợi đến đêm trăng tròn, lại tiến hành tu luyện ở Vọng Thư Các.Vọng Thư Các… Tử Nguyệt hoảng hốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều.Sau khi Tiểu Kiếm ở trong Nguyên Hải xoay quanh bảy bảy bốn chín vòng, cuối cùng cũng dừng lại.Máu trên cổ tay bắt đầu khô lại, Kiếm Tinh Khuyết cũng vì uống no máu mà kêu như chim hót, làm chấn động mọi người.Một tia ánh sáng vàng mạnh đi vào không gian của Minh Châu.Quy luật của trời đất buông xuống, cấp bốn huyễn linh sư!Huyễn khí màu xanh lục tràn đầy toàn thân, Tử Nguyệt cảm thấy vô cùng thoải mái, sảng khoái rên một tiếng.Ánh mắt Kiêu Dạ lại lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin được nên lẩm bẩm:- Sao có thể…Ban đầu, trong không gian Kiếm Tinh Khuyết, nàng được phổ cập, hắn có thể cho rằng đó là bất ngờ, nhưng ở trong Tứ Nguyệt Minh Châu cũng giống như vậy. Vậy giải thích như thế nào?Nhưng phàm là tu luyện, lẽ trời đã định, phổ cập đều bắt buộc phải ở bề mặt của không gian, tại sao nàng lại đi ngược với lẽ trời? Chẳng lẽ nàng thật sự có tư chất nghịch thiên?Vô tình, sự mong đợi của Kiêu Dạ với nàng lại tăng lên một bậc.Tử Nguyệt có thể cảm nhận được tinh thần hắn có chút không ổn định, nên không hỏi nhiều, mà chuyên tâm củng cố việc tu luyện không hề dễ dàng này.Trước khi ra khỏi không gian của Minh Châu, Tử Nguyệt nhìn Tử Tịch, hắn đang ngủ say, nhìn dáng vẻ thanh thản của kỳ lân, Tử Nguyệt cảm thấy bình thản, cảm giác bực bội khi vừa phổ cập hoàn toàn lắng xuống.- Chủ nhân, thư của Uyển công tử.- Biết rồi.Minh Nguyệt Các, có tất cả bảy tầng, là một trong những toà cao nhất ở phủ Thần Vương, nghe đám người hầu nói là xây riêng cho Vương Phi.Bóng đem mù mịt, nàng đứng trên lầu bảy, nhìn chân trời đầy trăng và sao, ngăn cách bởi màn sương mù, nhìn xa ra khỏi thành bích, vượt qua cầu nổi, đối diện không phải là chỗ ở của Bách Lý Hạo Thần sao? Trích Tinh Lầu? Lời nói ra, một vầng trăng, một ngôi sao, hắn thật biết đặt tên.Ánh mắt đưa đi đưa lại như thoi đưa, bất ngờ dừng lại ở mặt đất, con ngươi màu xanh thẫm nhìn thẳng vào đôi mắt của Tử Nguyệt, lúc chạm mắt nhau, dường như có tia chớp lướt qua người, toàn thân run rẩy.Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn, nàng cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau.Tử Nguyệt có thể nhìn xuyên qua ánh mắt của hắn, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ lại vẫn thấy sợ vì bảy ngày mà vẫn chưa thấy nàng trở ra.Đối mặt hồi lâu, hắn bay vút tới Trích Tinh Lầu, giống như một con đại bàng giang rộng hai cánh, từ ánh trăng hạ xuống, một cái bóng chiếu lên gạch xanh, cái bóng kia càng ngày càng gần, ngay sau đó, một làn hương hoa đào ập tới.Tử Nguyệt hít thở chậm lại, vòng eo bị siết chặt, hắn ôm lấy nàng, nói giọng khàn khàn:- Nàng không sao là tốt rồi.- Ừm.Nàng lí nhí, vỗ bả vai hắn, ánh mắt ngưng lại, nhẹ nhàng nói:- Con đường tu luyện, đấu tranh với trời, ta không giống những người khác, từ nhỏ đã không có Nguyên Hải, sau này chỉ có thể nỗ lực, nếu có một ngày ta không thể xuất hiện, ngươi…- Không được nói những lời này.Bách Lý Hạo Thần hiểu, vậy nên mới lo lắng, hắn không biết nàng đã trải qua những gì mới có được sức lực mạnh mẽ, nhưng hắn có thể nhìn ra những gì mà nàng phải bỏ ra trong bảy ngày qua khuôn mặt tái nhợt của nàng- Nàng sẽ không gặp chuyện gì đâu.Tử Nguyệt nói:- Hạo Thần, ngươi và ta đều là người tu luyện, đều biết trong đó có khó khăn nguy hiểm.Hắn mạnh mẽ, bá đạo cầm hai tay nàng, không để cho nàng buông ra.- Lần sau đừng đuổi ta đi, ta muốn ở bên cạnh nàng.Hả? Tu luyện hắn cũng muốn ở bên sao?Tuy mỗi ngày đều phải tu luyện nhưng là đóng cửa tu luyện, bắt buộc phải cách biệt với vạn vật, không giống những người khác, mà Bách Lý Hạo Thần lại tưởng chỉ đóng cửa ở trong phòng, sao nàng có thể để hắn ở cùng được chứ? Huống hồ, mỗi đêm trăng tròn, nàng đều doạ Kiêu Dạ và Tử Tịch toát mồ hôi, Bách Lý Hạo Thần nhìn thấy, sẽ khộng sợ đến chết chứ?- Bên cạnh lúc tu luyện cũng được, ta đói bụng rồi, đi ăn cơm.Tử Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề.- Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.Hắn dắt nàng xuống lầu.- Vẫn còn nóng.Tử Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, giờ đã qua giờ Tý mà đồ ăn vẫn còn nóng, Bách Lý Hạo Thần rất chu đáo, tình cờ nàng nhìn thấy góc nghiêng của khuôn mặt tuấn tú của hắn, chợt cảm thấy rung động.- Ngươi mau đi cạo râu đi, bộ dạng bây giờ, trông rất khó coi.Bách Lý Hạo Thần ngẩn người, sờ sờ dưới cằm- Nàng cạo giúp ta.