Phát hiện bọn họ nghiêm túc nghe, Tô Tương Nhi hơi ngừng lại, nói tiếp:

- Tu vi ta không tốt, chỉ có thể chờ Tứ trưởng lão tỉnh lại. Ngày thứ hai, chúng ta quyết định trở về Đế đô, sau khi cha nhìn thấy chúng ta trở lại, cực kì tức giận, dẫn cả nhà chúng ta chạy tới Hoàng cung, vậy mà không chỉ chúng ta, người thuộc Lâu phủ, Uyển phủ và Hạ Hầu đều ở đấy. Chuyện sau đấy hai người đều biết rồi đó.

- Nhưng tối qua lúc về nhà, Nhị ca ta liền bị cha và mấy vị trưởng lão mang đến từ đường, nói ca ca không xứng làm người Tô gia, còn dùng đến gia pháp, bắt ca ca quỳ xuống từ đường tự thức tỉnh, lại không cho ta đến gần, ta, ta... Đại ca ta lừa hai người đấy, huynh ấy cũng có ý tốt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ta...

Nàng khóc, khóc đến run cả người.

- Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, chắc chắn có liên quan đến việc mọi người đi Địa cung. Ta chỉ cầu xin hai người đi cứu Nhị ca, cầu xin hai ngươi!

Yên lặng một lúc.

Cô bé khóc lóc kể chuyện, Bách Lý Hạo Thần trả lời lạnh như băng:

- Chuyện của Tô phủ, chúng ta không có quyền hỏi tới.

Tử Nguyệt nhíu mày, gật đầu:

- Ta nhận được thư rồi, Tương Nhi, ngươi trở về đi.

Nhưng những ngón tay siết chặt tiết lộ tâm trạng thực sự của nàng lúc này.

- Hai người không giúp ta?

- Chuyện của Tô phủ, chúng ta cũng chỉ là người ngoài. Người có thể dựa vào, chỉ có muội, đại ca của muội. Ta tin rằng, Tô bá phụ chỉ tức giận lúc ấy thôi, sẽ không thật sự muốn mạng ca muội.

Tô Lạc Vân bị trách phạt, đúng là do Tử Nguyệt. Nhưng uẩn khúc trong đó, e rằng có hỏi cũng không ai trả lời, Tô phủ không nói, Lạc Vân càng không nói. Tử Nguyệt chỉ cần nhớ lần này Tô Lạc Vân đã giúp nàng, thế là đủ.

- Nhưng lần này phụ thân muội thật sự nổi giận rồi, muội chưa từng thấy phụ thân tức giận như vậy!

Tô Tương Nhi lắc đầu.

Tử Nguyệt sờ đầu Tô Tương Nhi, an ủi:

- Tô bá phụ tính tình nóng nảy, nhưng Tô phu nhân là người bao che cho con, ngươi đi cầu xin mẫu thân ngươi đi, chắc chắn sẽ có tác dụng nhất.

- Mẫu thân ta nói không quản nữa.

- Sao có thể?

Tử Nguyệt giễu cợt, dạy Tô Tương Nhi:

- Khương gia tiểu thư dù sao cũng không phải người ăn chay, ngươi phải kể thật nhiều về thảm trạng của Nhị ca ngươi mới được.

- Thật sao?

- Đương nhiên.

Tử Nguyệt cong cong mắt cười, trong nụ cười ẩn chứa sự hi vọng.

Tô Tương Nhi nhanh chóng bước xuống xe:

- Ta đi tìm mẫu thân!

Sau khi nàng rời đi, mắt Tử Nguyệt liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần, có vẻ không vui nói:

- Tiểu nha đầu này dường như thật sự có ý với ngươi, có phải ngươi muốn làm trâu già gặm cỏ non đúng không?

- Gặm cỏ non gì chứ? Không phải nàng còn nhỏ hơn nàng ấy một tuổi ư?

Bách Lý Hạo Thần ôm nàng vào ngực, đầu để lên vai nàng, giọng nói mập mờ, động tác mập mờ:

- Nhắc tới cũng thật là kỳ lạ, thấy thế nào, nàng cũng không giống người chỉ mới mười bốn tuổi, sau lễ cập kê, nàng mới mười lăm tuổi, không ngờ ta lại thích loại phụ nữ vóc dáng chưa nảy nở như nàng...

Khoé miệng Tử Nguyệt co giật:

- Vậy nếu ngươi không thích thì nói thẳng ra!

Không phải là ngực phẳng sao? Ngươi nghĩ cô nương mới mười bốn tuổi có thể trổ mã tới mức nào? Nam nhân ở đây đều có bệnh đúng không?

Bách Lý Hạo Thần thấy nàng nổi giận, trong lòng vui vẻ:

- Ăn nhiều một chút, sau này bổn vương sẽ mời thái y tới, bắt mạch cho nàng, xem xem làm thể nào để nuôi dưỡng vóc người cho nàng.

- Ngươi!

Tử Nguyệt thở phì phò, làm bộ muốn đánh hắn, nhưng hắn ôm chặt nàng, giống như một bức tường đồng vững chắc, làm thế nào cũng không đẩy ra được:

- Dù nàng già đi xấu xí hơn, vóc người biến mất, ta cũng vẫn yêu nàng.

Lưu Ảnh Tiêu bị Tử Nguyệt dời đi, nàng muốn nhìn thấy ánh mắt của hắn, một đôi mắt màu ngọc bích nhìn thẳng nàng, giống như nhìn thẳng vào linh hồn nàng, giống như đầm sâu màu xanh đậm:

- Hạo Thần, một ngày nào đó, ngươi sẽ không cần nó nữa, đường đường chính chính đi trên thế gian này.

- Ừ...

Hắn rên rỉ:

- Đến lúc đó, ta mới có lực lượng, mới có thể thực sự bảo vệ nàng.

- Vậy nên, lập gia đình làm gì cơ chứ, đợi thêm mấy năm nữa.

Tử Nguyệt bỗng nhiên nói.

- Cái gì? Nàng muốn đổi ý ư?

Chuyện mới xảy ra hôm qua, giờ nàng đã muốn đổi ý rồi sao? Lòng dạ người đàn bà này còn khó dò hơn kim dưới đáy biển!

- Ta mới mười bốn tuổi, còn có một đống thời gian để chơi bời, có hàng tá mỹ nam đuổi theo ta, sao ta lại phải gả cho ngươi? Cho ta thêm chút thời gian độc thân nữa được không?

Tử Nguyệt cứ nói cứ nói, chỉ thấy ánh mắt Hạo Thần xanh biếc, được rồi, đôi mắt hắn vẫn luôn là màu xanh, nhưng, sao nàng lại thấy ánh mắt ấy như chó sói vậy!

- A!

Bị đẩy ngã... Bị mỹ nam đè lên người, hai tay bị túm chặt, khiến nàng không thể nhúc nhích, hắn ấn người xuống, Tử Nguyệt trợn to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú lập tức được phóng to trước mắt, cảm giác chấn động trên xe ngựa cũng bị phóng đại.

- Ưm!

Bị tước đoạt hô hấp, vừa hôn vừa gặm.

Một nụ hôn sâu, ngọt ngào...

Hôn xong hắn còn liếm liếm môi, khiến Tử Nguyệt buồn nôn. Nhưng, nói thật thì, cảm giác bị hôn cũng không tệ.

Hắn bá đạo cường thế túm lấy cánh tay nàng, cặp mắt đào hoa khẽ nhướn, bá đạo nói:

- Bổn vương muốn khiến nàng không quên được nụ hôn của ta.

- Cái đó... Cái đó, chúng ta đang ở trên xe, đừng chơi xe rung...

- Xe rung là cái gì?

Tử Nguyệt đỏ mặt...

Mưa xuân không dứt, phu xe làm tròn bổn phận đánh xe ngựa về Thần Vương phủ. Tất cả những chuyện xảy ra trong xe ngựa, hắn đều làm như không nghe thấy. Người này, không phải chính là ám vệ bị phái đi thành Xích Uyên điều tra Thanh Hoa sao?

- Chủ nhân, đến rồi.

- Ừ...

Giọng nói của Vương gia hơi khiêu gợi, đáy mắt ám vệ lạnh như băng thoáng hiện vẻ kinh dị, lập tức biến mất. Một lúc lâu sau, bên trong xe ngựa mới truyền ra giọng nói của Vương gia:

- Tịch, đánh xe ngựa đến thẳng Minh Nguyệt Các đi.

Minh Nguyệt Các, là chỗ ở Vương gia đặc biệt sắp xếp cho Tử Nguyệt.

Trong phủ không có nữ chủ nhân, Lâu Tử Nguyệt là người đầu tiên, đương nhiên Tịch không hề nghi ngờ, nơi đây sẽ không có người thứ hai. Người đàn bà này dường như đã thật sự nắm được trái tim của chủ nhân nhà hắn. Trước đây chủ tử vào vương phủ đều xuống xe, đi bộ vào. Mà lần này cuối cùng lại phá lệ...

Hắn vui thay cho chủ nhân... Đã lâu rồi chủ nhân không vui vẻ như vậy.

Màn đêm buông xuống.

Sau khi Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần ăn cơm xong, nói một ít chuyện, nói chung Vương gia thật sự ghen tuông, một mực hỏi chuyện của Cố Minh Âm, mà Tử Nguyệt thì nhất quyết không nói, luôn bóng gió hỏi hắn chuyện giữa hắn với Tô Tương Nhi.

Cứ như vậy, giống như cùng nhau đánh thái cực, rất nhanh đã qua nửa đêm.

“Chủ nhân, phải bế quan tu luyện, chủ nhân cần đột phá, không thể chơi nữa.”

Trong lòng Tử Nguyệt rầu rĩ:

“Biết rồi, nhưng hắn cứ ngồi ỳ ở chỗ này, thì làm thế nào?”

“Để ta.”

Kiêu Dạ nói.

Tử Nguyệt sửng sốt. Thức ăn đêm thật khí phách!

Bóng người Kiêu Dạ trong suốt bay ra từ vòng ngọc thanh hoa, khiến Bách Lý Hạo Thần và Tử Nguyệt sợ hết hồn.

Bách Lý Hạo Thần hỏi:

- Ngươi, ngươi chính là Kiêu Dạ?

- Đúng vậy, bị vẻ đẹp của bổn tọa hớp hồn rồi đúng không?

Kiêu Dạ khoe khoang trước sau như một, mắt nhìn thẳng.

Bách Lý Hạo Thần sờ cằm, quan sát cả người Kiêu Dạ, trong mắt thoáng hiện sự đố kỵ, nhưng lại không thể hiện ra, chỉ quái gở nói:

- Thảo nào mắt thường thức của Tử Nguyệt cao như vậy, hoá ra là bởi ngày ngày nhìn thấy ngươi, chỉ tiếc, vẫn kém bổn vương một chút.

Kiêu Dạ chưa bao giờ chịu đả kích về tướng mạo của mình, cũng chưa từng để ý đến vấn đề này, vì vậy hỏi chủ nhân của mình:

- Chủ nhân, chủ nhân nói xem hai chúng ta ai đẹp hơn?

Tử Nguyệt vừa định nói, kết quả Bách Lý Hạo Thần bỗng nói một câu:

- Nghĩ cho kỹ, nghĩ xong hẵng nói.