- Choang!

Ngọn đèn trên bàn lập tức hóa thành mảnh vụn, Cố Minh Âm không chỉ tức giận, còn đau lòng.

- Trời ơi ngươi làm cái gì vậy?

Quán chủ chạy vào, thấy tay hắn nhỏ máu, mí mắt giật giật, lục lọi tìm thuốc:

- Đang yên đang lành sao lại tự hủy hoại bản thân như vậy? Đến lúc Mị tỷ thấy, lại mất hứng.

- Quán chủ, Minh Âm có chuyện muốn hỏi ngài.

- Hỏi.

- Liên quan tới thân thế của ta.

Quán chủ ngạc nhiên, hơi ngừng việc băng bó tay:

- Chuyện này ta không có quyền nói cho ngươi.

- Vậy ai có quyền?

Sắc mặt hắn lạnh lùng.

Sắc mặt Cung quán chủ cũng lộ vẻ sợ hại:

- Ngươi đừng tưởng ngươi có Mị tỷ bao bọc, ta liền không dám phạt ngươi, cứ làm tốt chuyện của ngươi đi, việc không nên hỏi, đừng hỏi.

Cuối cùng Cố Minh Âm hỏi ngược lại:

- Ngươi chột dạ?

- Bốp!

Cung quán chủ tát hắn, năm dấu ngón tay in hằn lên khuôn mặt trắng nõn của Cố Minh Âm.

Cái tát này khiến thuốc trị thương và vải băng cũng bay ra ngoài, Cung quán chủ tức giận nói:

- Ai cho ngươi lá gan này? Bây giờ có Mị tỷ cưng chìều ngươi, ngươi liền dám không thèm nể mặt ta nữa đúng không?

Cố Minh Âm quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.

Ngày thường Cố Minh Âm luôn để người khác bắt nạt mình, tính tình yếu đuối, nhưng không hiểu sao hôm nay lại quật cường như vậy? Bây giờ Cung Dực Lam đánh hắn cũng không được, đánh sưng mặt hắn, chắc chắn Mị tỷ sẽ hỏi tội hắn ta, nhưng nhiều năm quen thói tác oai tác quái như vậy, hắn ta sao có thể để một tên tiểu quan cưỡi lên đầu như vậy?

- Ngươi quỳ ở góc phòng cho ta, tự kiểm điểm lại mình đi!

- Được.

Cố Minh Âm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, dù có là con kiến hôi, hắn cũng không muốn rời khỏi nơi này... Bởi vì cờ đủ màu trước cửa Ỷ Hồng Lâu, vẫn tung bay.

Sắc mặt Cung quán chủ khó coi, quát mấy tiểu quan bám chân tường hóng hớt:

- Nhìn cái gì? Tất cả giải tán đi, giải tán!

Mưa nhỏ lộp bộp rơi.

Ngày hai mươi ba tháng Tư, tòa Đế đô cổ xưa này, lại qua một năm, lại qua một ngày, dưới tầng mây bồng bềnh này, yên bình đến lạ, nhưng có ai biết, có một số người trẻ tuổi đã cống hiến cả sinh mạng mình cho dân chúng Đế đô?

Uyển Túc Phi, thiếu chủ Uyển gia chết, chỉ đổi lấy chức vụ Quận chúa, Quận vương, mà Hạ Hầu gia cũng vậy, không phải cảm giác thật nực cười sao?

Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần ngồi xe ngựa rộng rãi đi tới Tô phủ.

Tô phủ là thế gia trăm năm, khắp nơi toả ra phong cách cổ xưa. Trong mái cong chim yến, tượng gỗ, tượng đá, gạch điêu trầm ổn đều toả ra quý khí. Một chiếc xe ngựa sơn hai màu xanh đen dừng trước bốn cánh cửa đỏ thắm, một nam một nữ dìu nhau bước xuống, trên hoành phi treo hai chữ Tô phủ, phóng khoáng bay bổng.

Bách Lý Hạo Thần nhận lấy ô làm từ giấy dầu người làm mang tới, thay nàng che mưa.

- Là Thần Vương và Lâu tiểu thư tới ư? Để ta đi bẩm báo Thiếu chủ.

Quản gia Tô phủ vội vàng bước xuống bậc thềm, tự mình nghênh đón, dẫn hai người vào phòng khách.

Cất ô, hai người đi vào đại sảnh, ước chừng đứng khoảng mấy phút, liền nhìn thấy Thiếu chủ Tô phủ Tô Tử Hi đội mưa đi tới từ xa, sau lưng hình như có một bóng dáng mặc quần áo màu lam cũng bước tới.

- Hạo Thần ca, Tử Nguyệt, hai người tới rồi, hai người tới thật đúng lúc, mau khuyên phụ thân giúp muội! Ca muội đã...

Giọng nói khẩn trương của Tô Tương Nhi bỗng nhiên bị cắt đứt.

- Tương Nhi!

Tô Tử Hi vừa bước vào ngưỡng cửa liền nghe thấy tam muội nói bậy bạ, vội vàng ngăn lại, đối mặt Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần, lập tức chuyển sang nụ cười đúng mực, mời bọn họ ngồi xuống, sau đó hỏi”

- Thần Vương, Lâu tiểu thư, không biết có chuyện quan trọng gì mà hai vị phải tới nơi này?

Thần Vương hỏi:

- Lạc Vân đâu?

Tướng mạo của Tô Tử Hi không giống Tô Lạc Vân, hắn lớn lên giống phụ thân nhiều hơn, lịch sự trả lời:

- Đệ đệ không có trong phủ, đã đi biệt viện Nam Châu. Nếu hai vị muốn gặp đệ đệ, e rằng phải đợi thêm mấy ngày nữa.

Tử Nguyệt nhìn thấy Tô Tương Nhi cắn môi, cũng không dám nói nhiều.

Thần Vương lạnh nhạt hờ hững hỏi:

- Không sao, bổn vương muốn gặp hồ ly.

Tô Tử Hi hơi ngẩn ra, như bị làm khó.

Tử Nguyệt hỏi:

- Chẳng lẽ chuyện này cũng không được?

Tô Tử Hi nhẹ nhàng kéo Tương Nhi lại, nói với hai người:

- Lạc Vân, đệ ấy mang hồ ly đi Nam Châu rồi. Hay là hôm khác các vị quay lại đi.

Tô Tử Hi này, Tử Nguyệt không ghét, nhưng cũng không thích.

Mới một đêm không thấy, Tô Lạc Vân đã rời đi? Đi trong đêm sao? Uyển Túc Phi vừa qua đời, qua đám tang cũng phải ở đây thêm ba ngày. Trong lòng Tử Nguyệt nghi ngờ.

Thần Vương đáp:

- Vậy, vậy ta, cáo từ.

- Để ta tiễn ngài.

Tô Tử Hi lễ phép chu đáo tiễn bọn họ ra ngoài, đến khi tận mắt nhìn thấy xe ngựa rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, Tô Tương Nhi mắng:

- Đại ca, sao huynh lại nói dối?

Hắn trách cứ:

- Chuyện của Tô phủ, không đến lượt người ngoài xen vào.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, bên trong xe cực kì rộng rãi, bàn ghế khắc hoa, điểm tâm, trái cây, mọi thứ đều đầy đủ, ngủ bên trong cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Tử Nguyệt bình tĩnh nói:

- Hắn đang lừa chúng ta.

Bách Lý Hạo Thần trầm giọng nói:

- Vừa nãy ở trong đại sảnh, ta liên lạc với tiểu hồ ly, nó nói đêm qua chủ nhân nó vừa về nhà đã bị gọi tới từ đường, bây giờ vẫn chưa trở lại.

- Từ đường?

Lông mày Tử Nguyệt nhíu chặt.

Từ đường Lâu gia, hàng năm cúng tế ba lần. Nghe nói, khi nàng qua nhận cậu làm nghĩa phụ, cũng tiến hành trong từ đường, chẳng qua lúc đó nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không nhớ rõ.

- Có thể có bí mật gì đó không thể nói.

Bách Lý Hạo Thần nói.

- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

- Về nhà.

- Hí!

Xe ngựa bỗng ngừng lại, hai người Tử Nguyệt cả kinh lập tức ngồi thẳng, bắp thịt căng thẳng, vó ngựa giương cao, nếu không phải phu xe kỹ thuật giỏi, con ngựa kia liền giẫm lên người kia, người đó có thể chết luôn!

- Hạo Thần ca!

Giọng nói của Tô Tương Nhi vang lên!

Trong lòng Tử Nguyệt chấn động, kéo màn xe, cô nương mặc quần áo màu xanh da trời ướt như chuột lột, không phải Tô Tương Nhi thì ai? Tử Nguyệt kéo nha đầu kia lên xe, trách mắng:

- Nha đầu ngươi không sợ chết sao? Xe ngựa chạy nhanh như vậy, ngươi cũng dám cản.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tương Nhi đỏ bừng, dường như chạy quá nhanh, cũng có thể là bị doạ sợ, liếc mắt nhìn Bách Lý Hạo Thần ngồi đối diện, cắn môi, lấy phong thư ở trong ngực ra:

- Nhị ca ta dặn ta giao vật này cho ngươi.

Tử Nguyệt luống cuống trong lòng, nhìn xuống, có phải nha đầu Tương Nhi này thích Hạo Thần không? Nhận lấy phong thư, lúc thấy chữ trên phong thư, cả người nàng lập tức run rẩy, trong lòng quặn đau không chịu nổi, chữ phía trên chính là do Uyển Túc Phi viết, mà những chữ này được viết cực kì bi thương, giống như dốc toàn lực để viết... Hoàn toàn khác hắn ngày thường.

Đề thư: Gửi Nguyệt mỹ nhân - Uyển Túc Phi

Tử Nguyệt muốn mở phong thư ra đọc, ai ngờ một bàn tay đặt lên tay nàng:

- Đừng xem, nơi này không an toàn, về nhà đã.

Nhà? Tử Nguyệt cứng người, vỗ vỗ tay Bách Lý Hạo Thần:

- Được, chúng ta về nhà.

- Tương Nhi, rốt cuộc Nhị ca ngươi thế nào rồi?

Tô Tương Nhi cong miệng, cực kì ủy khuất, trải qua sự an ủi của Hạo Thần, cuối cùng nàng cũng kể lại những chuyện đã xảy ra.

- Chuyện này phải kể từ đêm trở về từ Thanh Hoa Cung.

Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần đều hơi sửng sốt, đây không phải là ngày bọn họ đi vào Địa cung sao?

- Sau khi ta tỉnh lại, đã thấy mình và Nhị ca đang ở trên xe ngựa, lúc ấy xe ngựa đã ra khỏi thành, Tứ trưởng lão bảo chúng ta đợi ba ngày, nhưng Nhị ca đánh trưởng lão ngất xỉu, một mình chạy về Đế đô.