Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.Tử Nguyệt ngẩn người, đoán là Tô Lạc Vân nói cho hắn biết, cũng không trốn tránh, gật đầu:- Đúng vậy, Trinh Phi nương nương nói, chuyện này có liên quan với quán đối diện.Nàng hơi ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, toà Ỷ Hồng Lâu kia, bên ngoài toà nhà lá cờ đủ màu bay phấp phới, trang trí lộng lẫy.Bách Lý Hạo Thần nhìn theo tầm mắt nàng, yên lặng một lúc, nói:- Lâu chủ Ỷ Hồng Lâu có quan hệ thân thiết với Đông gia của thương hội Tụ Nguyên, mà ai cũng biết trường đấu thú lại có hợp tác với Thương hội Tụ Nguyên, hơn nữa Nam Phong quán này...Lông mày mỹ nam tuyệt sắc đối diện nhíu lại, nói:- Tên quán chủ vừa nãy, tên là Cung Dực Lam, cũng có quan hệ thân thiết với Ỷ Hồng Lâu.Lâu Tử Nguyệt đi tới trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:- Theo ta quan sát, khi quán chủ nhắc tới lâu chủ ở đối diện, thần sắc tránh né, có vẻ sợ hãi, nếu như ở cùng một tổ chức, chắc chắn cũng chỉ là thuộc hạ.- Phân tích không tệ, có tiến bộ.Bách Lý Hạo Thần mím môi cười, trông rất đẹp mắt, Lâu Tử Nguyệt giống như chợt nhìn thấy vô số hoa đào màu hồng phấn nở sau lưng hắn.Hắn hài hước nói:- Nhìn chằm chằm bổn vương như vậy làm gì? Bổn vương đẹp trai lắm đúng không?- Đồ cuồng tự luyến!Tử Nguyệt gầm nhẹ.Hai người ngồi cạnh nhau, đúng lúc đang thì thầm vào tai nhau nói chuyện này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, Lâu Tử Nguyệt ngẩng đầu, liền thấy một bóng người mặc quần áo màu bạc hà đi vào, cứ thế không hề cố kỵ đập vào tầm mắt Lâu Tử Nguyệt, không xa không gần, không nhanh không chậm, vừa vặn.Nhìn thấy vẻ mặt si mê như vậy của Lâu Tử Nguyệt, trong lòng Bách Lý Hạo Thần không vui, cũng không thèm nhìn Cố Minh Âm. Trước kia nghe nói nàng háo sắc, thích nuôi dưỡng nam sủng, danh tiếng cực kém, hắn cho là giả, hôm nay thấy cảnh hai người đối mặt, ánh mắt giao nhau như bắn ra tia lửa, hắn mới biết, chuyện nàng thích Cố Minh Âm là sự thật, hắn... Sinh lòng ghen tức.- Nguyệt, người tới là, là ai?Để nhắc nhở hai người kia về sự tồn tại của mình, hắn hỏi.Lúc này, Lâu Tử Nguyệt mới tỉnh lại, nói:- Là Cố tướng công.Bách Lý Hạo Thần nói:- Ngồi.Cả người Cố Minh Âm chấn động, tướng công... Nàng vẫn xưng hô như vậy với hắn, đúng rồi, bọn họ không thể trở về như trước nữa.- Vị này chính là Thần Vương sao? Nghe nói hai vị được Hoàng thái hậu ban chiếu hôn, không biết hôn lễ định ngày nào?Mắt Bách Lý Hạo Thần lộ sự kiêu ngạo, ôm kiều thê, khoe khoang nói:- Chờ, chờ Nguyệt xong lễ cập kê, mới định.Thấy Lâu Tử Nguyệt cũng không kháng cự, trong bụng Cố Minh Âm quặn đau, cố nặn ra nụ cười:- Chúc mừng hai vị.Hắn rót đầy ba chén trà:- Ta lấy trà thay rượu, chúc hai vị sống với nhau đến răng long đầu bạc.Bách Lý Hạo Thần đương nhiên cao hứng:- Đa tạ!Ngửa đầu uống cạn.Lâu Tử Nguyệt nhìn Cố Minh Âm, nói:- Ta nhận lời chúc của ngươi.Một chén trà Xanh La Mạn giống như rượu độc, Cố Minh Âm uống không ra mùi vị, ban đầu nàng cùng hắn cười nói đối ẩm, để trà Xanh La Mạn ở Văn Âm các, chính bởi nàng muốn ở nơi này lâu dài... Nhưng hôm nay, hắn lại dùng Xanh La Mạn chúc mừng nàng tìm được phu quân, cùng là một chén trà, nhưng cảm xúc khác nhau.Cuối cùng là do hắn phụ nàng. Lâu Tử Nguyệt không giết hắn, bây giờ lại tới gặp hắn, đã là trời xanh ban ơn.- Hạo Thần, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói riêng với Minh Âm.- Có chuyện gì mà ta không thể biết ư?- Hửm?Lâu Tử Nguyệt ngạc nhiên, trong tình huống này, Bách Lý Hạo Thần thường sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhưng hôm nay hắn làm sao vậy? Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, nàng quả thật không biết vì sao.- Hạo Thần, ngoan, trở về ta cùng ngươi tới nhà Lạc Vân, đi xem con hồ ly nhỏ kia.Bách Lý Hạo Thần ghen, nhưng cũng cảm giác sâu sắc sự chậm hiểu của nha đầu nhà hắn, Cố Minh Âm kia chưa chắc có thể tốt hơn hắn, Lâu Tử Nguyệt có thể ngọt ngào dỗ hắn, ngược lại cũng không tệ, vì vậy thấy đủ liền thu:- Được, ta, ta đợi nàng.- Ngoan.Lâu Tử Nguyệt sờ đầu Bách Lý Hạo Thần, dỗ hắn rời đi, cuối cùng còn tự mình đưa hắn ra cửa. Thấy nàng làm xong một loạt động tác này, Cố Minh Âm cười như không:- Hắn đối xử với ngươi rất tốt, đáng để ngươi phó thác cả đời, ta cũng yên lòng.Yên lặng...Không khí lúng túng bao trùm hai người, mặc dù gần trong gang tấc, lại không trở về như trước được.Hai người ngồi đối diện, một lúc lâu sau, Lâu Tử Nguyệt mở miệng trước.- Bộp!Một chiếc hộp gấm đặt trên bàn gỗ hoa lê.- Đây là Trinh Phi nương nương nhờ ta mang cho ngươi.- Trinh Phi?Có lẽ bị kinh ngạc, Cố Minh Âm nghi ngờ nói:- Ta cũng chưa từng gặp bà ấy.Bàn tay cẩn thận đặt trên hộp gấm màu xanh ngọc, cũng không mở ra, Cố Minh Âm chỉ nhìn chằm chằm Lâu Tử Nguyệt hỏi:- Nàng có nói gì không?Tử Nguyệt khẽ xoa cằm:- Có, bà ấy nói đây là vật quý bà ấy đã cất giữ hai mươi năm rồi, trả lại cố nhân.- Như vậy ư...Sắc mặt hắn phức tạp, ngón tay run rẩy mở hộp gấm ra, bên trong đặt một chiếc quạt xếp:- Phạch!Xoè quạt ra, một bức tranh sông núi xinh đẹp tuyệt trần hiển hiện, cúi đầu nhìn tên ký phía dưới: Âm.Cả người Cố Minh Âm chấn động.Thấy vậy, Tử Nguyệt nhét ngọc bội vào tay hắn, nói:- Trinh Phi nói, hai chữ Âm này, là cùng một người viết. Ngươi từng gặp Trinh Phi ư? Bà ấy và ngươi có quan hệ gì vậy?- Tí tách! Tí tách! Tí tách!Nước mắt rơi từng giọt, từng giọt, rơi lên chiếc quạt, làm nhoè bức tranh, màu mực trên quạt dần dần biến mất, cả người Cố Minh Âm co quắp, không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ trào ra...Tử Nguyệt cứng đờ.Một lúc lâu sau, hắn cố gắng bình phục hô hấp, nói:- Ngươi đi đi. Ta muốn yên tĩnh chút...Thôi, Tử Nguyệt cũng không muốn khiến người khác khó chịu, hắn không muốn nói thì kệ vậy.- Lời ta đã chuyển, đồ cũng đã đưa, coi như là cảm ơn ngươi đã cho ta mượn ngọc bội.Nói xong, nàng xoay người rời đi, lúc đi, không quên đóng cửa phòng.- Chúng ta, còn có thể làm bạn sao?Cách cửa phòng, giọng nói khao khát của hắn truyền ra.Tử Nguyệt run người, đó là sự run rẩy đến từ linh hồn của nguyên chủ, nàng cho hắn một cơ hội cuối cùng:- Nếu ngươi nói cho ta biết Tiêu Hồn Tán Xương là ai sai ngươi hạ độc ta, chúng ta vẫn là bạn bè.- Tiêu Hồn Tán Xương...Hắn nỉ non như xuân phong hóa vũ, nàng không biết hắn khó khăn thế nào để cắt bỏ đoạn tình nghĩa này. Nhưng hắn vẫn cắn răng:- Ta không thể nói...Dựa vào cánh cửa, Tử Nguyệt mãi không di chuyển.- Nàng khóc.Bách Lý Hạo Thần cầm chiếc khăn tay màu xanh đậm, thay nàng lau nước mắt:- Sao nàng lại đau khổ như vậy?- Không phải.Tử Nguyệt lắc đầu, không muốn thừa nhận.Nhưng cảm tình của nguyên chủ ảnh hưởng đến nàng.Lâu Tử Nguyệt thích Cố Minh Âm không phải là giả...“Chủ nhân, mời trấn định lại, Thất Tinh nguyên hải không thể phế!”“Biết rồi thức ăn đêm.”- Không đi nhà Lạc Vân nữa, chúng ta về nhà.Hắn ôm vai nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng.Tử Nguyệt cắn môi:- Không, phải đến nhà Lạc Vân.Nàng nhớ, Uyển gia chủ từng đưa y một phong thư, phong thư kia gửi cho nàng, nàng biết.Bách Lý Hạo Thần thay nàng vuốt tóc, ôn nhu hôn lên mi tâm nàng:- Nghe nàng.Hắn cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa, mặc dù hắn là một người mù, nhưng làm còn cẩn thận hơn cả người mắt sáng.Cảnh này diễn ra trong Nam Phong quán, vô số tiểu quan đứng ở cửa chính, cửa sổ nhìn lén, cực kỳ hâm mộ. Lâu Tử Nguyệt cũng coi như là khách quen của Nam Phong quán, nhưng chưa từng gọi tên bọn họ, chỉ thích ở chung với Cố Minh Âm.Ai ngờ mới qua một tháng, mới vừa từ hôn với Thái tử, chớp mắt đã về một nhà với Thần Vương, không ngờ, bọn họ lại ân ái như vậy... Ánh mắt kia, động tác kia, khắp nơi đều thể hiện hai chữ cưng chiều.Mà người đau lòng nhất, đương nhiên là Cố Minh Âm, hắn kéo rèm cửa sổ xuống. Lúc xoay người, nhìn thấy quạt xếp và ngọc bội trên bàn, ánh mắt dừng lại, bây giờ hắn muốn chạy tới Ỷ Hồng Lâu hỏi rõ chủ nhân, nhưng, rốt cuộc nàng có nói cho hắn biết sự thật hay không?