- Một đôi mắt đào hoa mê người! Ta muốn giết ngươi!

Lâu Tử Nguyệt hơi giận, nện hắn một quyền, hắn giả bộ bị đánh rất thảm, ngã xuống đất.

Giống như con hồ ly, lười biếng bò lên giường, nằm ở mép giường, Bách Lý Hạo Thần để trần nửa trên, để lộ cơ ngực trắng nõn như ngọc, cười tà, giọng nói mập mờ:

- Nô gia đợi nàng lâu lắm rồi, mau tới ăn ta đi.

- Cút!

Lâu Tử Nguyệt lại đạp hắn.

- Đừng mà.

Hắn lại nhào lên.

- Ngươi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn Lâu Tử Nguyệt lập tức đỏ bừng phồng má:

- Tối hôm qua ngươi đã làm gì với ta?

- Còn có thể làm gì chứ? Làm chuyện nên làm thôi.

- Ta giết ngươi!

Lâu Tử Nguyệt giả bộ lộ ra sát khí.

- Nàng mặc quần áo xong rồi hãy tới giết ta!

Lâu Tử Nguyệt cũng không phải tiểu cô nương, nàng đã là người trưởng thành hai mươi sáu tuổi rồi, nếu tối qua thật sự có chuyện gì xảy ra, sao nàng có thể không biết? Nhưng... Bách Lý Hạo Thần, ngươi có thể đừng phát dục vào sáng sớm như vậy được không!

Sáng sớm nháo đủ rồi, hắn vẫn rất quân tử, sau khi bị Lâu Tử Nguyệt ném mấy cái gối, liền biết điều rời đi, lúc đi cũng không quên đóng cửa phòng cẩn thận.

- Cốc cốc cốc!

Cũng không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Lâu Tử Nguyệt tiện tay túm lấy gối ôm, ném ra ngoài:

- Cút! Lại đi vào ta phế ngươi!

Không ngờ người nọ vẫn đứng ở cửa, giọng nói dạ vâng xuyên qua kẽ hở truyền tới:

- Vương phi, nô, nô tỳ tới phục vụ người thay quần áo.

A?

Lâu Tử Nguyệt cũng chưa từng hưởng thụ cảm giác khi được người khác phục vụ như thế nào, ngủ một đêm ngon giấc, mí mắt nàng chớp chớp, nói:

- Vào đi.

- Đây là quần áo Vương gia chọn cho Vương phi, Vương phi thích bộ nào?

Thị nữ kéo đám tiểu nha hoàn lên phía trước, có khoảng hơn mười người, đều tới phục vụ nàng.

Các nàng đều là mỹ nhân lả lướt, cầm trong tay quần áo, đủ màu sắc, Lâu Tử Nguyệt chọn một chiếc váy tím nhạt, nhưng thấy các nàng đồng loạt tiến đến gần giường của mình, nàng lập tức che chăn:

- Các ngươi định làm gì?

Thị nữ dẫn đầu kinh ngạc:

- Giúp Vương phi thay quần áo ạ.

Khoé miệng Lâu Tử Nguyệt co giật, nàng quả nhiên không có thói quen được người khác phục vụ, nói:

- Đi ra ngoài.

Bọn thị nữ vội vàng quỳ xuống, liên tục hỏi:

- Nô tỳ đã làm sai chuyện gì?

- Đi ra ngoài.

Ánh mắt Lâu Tử Nguyệt lướt qua bọn họ, các cô nương lập tức sợ tái mặt, nô tỳ dẫn đầu nói:

- Nếu Vương gia biết chuyện này, bọn nô tỳ đều phải chịu phạt, cầu xin Vương phi đừng đuổi bọn nô tỳ đi.

- Ta không muốn nói lại lần thứ ba.

- Dạ... Vương phi.

Bọn thị nữ sợ mất mạng, nhanh chóng rời đi, chân mềm nhũn suýt nữa lại quỳ xuống. Trong đầu bọn họ nghĩ lần này bản thân chết chắc rồi, lần đầu tiên Vương gia mang một nữ nhân trở lại, còn nói với toàn bộ người trong phủ nàng chính là Vương phi, vốn tưởng phục vụ tốt, sẽ có được ấn tượng tốt. Ai ngờ cuối cùng lại đuổi tất cả các nàng ra ngoài, Vương phi lạnh lùng như vậy, thật sự quá hợp với Vương gia nhà bọn họ!

Người đời đều coi Thần Vương là kẻ yếu dễ bắt nạt, đó là bởi bọn họ không biết, chỉ có người ở trong Vương phủ mới biết, Thần Vương phủ mới là nơi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ y như đang đi trên lớp băng mỏng.

Lâu Tử Nguyệt mặc xong váy tím thị nữ mang tới, hỏi thăm trạng thái của Tử Tịch, biết rằng mất nửa tháng mới có thể tỉnh lại, nàng hơi sửng sốt, thầm nghĩ, phải nhanh chóng tìm chút Tinh hạch thiên nhiên mới được.

- Hạo Thần?

Tử Nguyệt ngẩn người, sao vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hắn? Đúng là âm hồn bất tán.

Hắn đau khổ hỏi:

- Bọn nha hoàn phục vụ nàng không tốt ư?

Nhìn Lưu Ảnh Tiêu trong mắt hắn, thầm nghĩ, phải diễn vai người mù ngay cả trong Vương phủ của mình, hắn có mệt hay không? Lâu Tử Nguyệt cũng mệt thay hắn, nhưng nghĩ đây chắc đã trở thành thói quen của hắn.

- Ta quen ở một mình rồi, không thích có người phục vụ.

- Ta, ta còn tưởng nàng sẽ thích...

Nàng nói:

- Không thích.

Hắn hơi suy nghĩ, nói:

- Vậy ta bảo bọn họ lui xuống, đổi một nhóm người khác.

- Ta không thích có một đống người vây quanh mình.

Lâu Tử Nguyệt nháy mắt.

- Thần Vương phi của bổn vương, sau này phải thích nghi với cuộc sống được mọi người cung phụng, ta muốn nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.

- Ta không thích ứng được.

Lâu Tử Nguyệt lắc đầu:

- Ngươi tìm bao nhiêu nha hoàn xinh đẹp như hoa thế này vào phủ, không phải chê ta không thuận mắt ư?

Rõ ràng là muốn dỗ nàng vui, sao nàng lại nói ngược lại hắn chứ? Trong lòng Bách Lý Hạo Thần mất hứng, nhưng rốt cuộc hắn vẫn yêu nàng sâu hơn, trực tiếp hào phóng nói:

- Vậy ta đuổi hết bọn nha hoàn trong phủ.

Lâu Tử Nguyệt chợt nhớ tới đám người thiên kim tiểu thư, không phải ai cũng có kẻ hầu người hạ sao? Huống chi nàng sẽ lập tức trở thành Thần Vương phi, nàng thì không sao, nhưng dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho Thần Vương, Tử Nguyệt giơ hai ngón tay ra, nói:

- Cũng không thể đuổi hết được, giữ lại hai người thông minh nhanh nhẹn là được.

Không cần suy nghĩ, Bách Lý Hạo Thần lập tức gật đầu:

- Được.

- Ta muốn một nam một nữ!

- Không được!

Tử Nguyệt trừng hắn:

- Ngươi vừa đáp ứng ta xong!

- Không hề!

Bách Lý Hạo Thần phản bác.

- Rõ ràng có!

Lâu Tử Nguyệt chỉ đầu hắn, quát to.

Tất cả thị vệ trong phủ đều nghe tháy tiếng quát này, vốn muốn xem nàng sẽ bị Vương gia đuổi ra khỏi phủ như thế nào, ai ngờ Vương gia nhà bọn họ lại nói:

- Được, được... Ta nghe nàng tất...

Mở rộng tầm mắt! Bọn thị vệ thầm nghĩ trong đầu, chủ tử ngao ngạo lạnh lùng của bọn họ đâu rồi?

Lâu Tử Nguyệt chớp mi, cười híp mắt dáng vẻ cực kì mê người:

- Chuẩn bị xe ngựa.

Bị nụ cười này mê hoặc, Bách Lý Hạo Thần cầm tay Vương phi của mình, ra hiệu bảo ám vệ gọi quản gia tới đây:

- Nguyệt, muốn đi đâu?

- Nam Phong quán.

- Được...

Chữ được còn chưa nói xong, mặt Bách Lý Hạo Thần xanh mét:

- Này này! Nàng còn chưa gả cho ta, liền định cắm sừng lên đầu ta rồi?

Lâu Tử Nguyệt cười, lúm đồng tiền như hoa, nói châm chọc:

- Ta cũng cắm cho ca ngươi không ít sừng đâu, ngươi cũng đeo mấy cái thử xem?

Nam Phong quán.

- Cung quán chủ, Minh Âm có ở đây không?

Người tới Nam Phong quán buổi sáng cũng không nhiều, Cung quán chủ đang cắt tỉa hoa lan trong sân viện, nghe thấy giọng nói, liền ngẩng đầu nhìn, đáy mắt lập tức hiện chút kinh ngạc, nhanh chóng thả cây kéo trong tay xuống, nở nụ cười khéo léo của thương nhân:

- Là Thần Vương và Lâu tiểu thư sao? Thật thất lễ không tiếp đón từ xa!

Cung quán chủ vừa dẫn bọn họ đến Văn Âm Các, vừa nói:

- Minh Âm vẫn còn ở Ỷ Hồng Lâu chưa trở lại, để ta sai người đi gọi hắn về, hai vị chờ ở đây một lát.

Nói xong, hắn liền bảo tiểu quan đi sang bến đối diện gọi người.

- Ỷ Hồng Lâu?

Lâu Tử Nguyệt thật sự hơi kinh ngạc:

- Hắn đi Ỷ Hồng Lâu làm gì?

Dường như Cố Minh Âm không có hứng thú với nữ nhân.

- Lâu tiểu thư, ngài hơn một tháng không tới Nam Phong quán của chúng ta, nên không biết.

Vừa vào Văn Âm các, Cung quán chủ đã châm trà cho hai người, cổ quái liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần, vì biết hắn là một người mù, nên cũng không thèm che dấu ánh mắt của mình.

Hắn khoa trương nói với Lâu Tử Nguyệt:

- Lâu chủ Ỷ Hồng Lâu hàng đêm chỉ đích danh tên hắn, thường đến giữa trưa hắn mới được về. Nhưng Thần Vương và Lâu tiểu thư đích thân đến thăm, chắc hẳn lâu chủ Ỷ Hồng Lâu sẽ thả người.

Hàng đêm sênh ca?

Lâu Tử Nguyệt ngửi mùi trà, là trà Xanh La Mạn nàng yêu thích, khẽ liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần, hơi cong môi, chế nhạo nói:

- Mấy hôm trước ta đã gặp Cửu Mị lâu chủ, đúng là một mỹ nhân, hôm nay Cố Minh Âm có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chẳng lẽ đã quên người cũ như ta?

- Nói gì vậy? Ngài chính là kim chủ trong Nam Phong quán chúng ta, chúng ta bận phục vụ ngài còn không kịp nữa là!

Cung quán chủ nói đều là sự thật, trong quá khứ, không biết Lâu Tử Nguyệt đã tiêu bao nhiêu tiền vàng ở chỗ này.

Lâu Tử Nguyệt từ chối cho ý kiến, nhấp một hớp trà, khoát khoát tay:

- Cung quán chủ không cần ở chỗ này cùng chúng ta, ngươi cứ đi làm việc đi.

- Được! Ngài nghỉ ngơi đi.

Sau khi Cung quán chủ rời đi, Bách Lý Hạo Thần bỗng nói một câu khiến Lâu Tử Nguyệt không kịp đề phòng:

- Ta nghe nói nàng trúng độc ở đây.