Bách Lý Tung Hoành kinh ngạc nhìn Thái hậu:

- Mẫu hậu, còn có chuyện gì sao? Nhi thần đã giải quyết xong hết rồi.

Thọ yến của Thái hậu vốn không có gì đặc sắc, cuối cùng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng ông ta cảm thấy có lỗi, chỉ cần là chuyện khiến Thái hậu hài lòng, ông ta sẽ cố gắng làm.

Mặt Thái hậu hồng hào, bộ dáng từ ái, đứng dậy, nhìn Bách Lý Hạo Thần mãi vẫn không được Hoàng thượng hỏi thăm sức khỏe, nụ cười nơi khoé mắt sâu hơn, nói với Bách Lý Tung Hoành:

- Hoàng thượng, Thần Vương phi còn chưa định ra, nếu Tử Nguyệt là nữ nhân định mệnh của hắn, chi bằng tuyên bố chuyện hôn sự của bọn họ đi?

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt. Ngay cả Hoàng thượng cũng kinh ngạc, ông ta từng đáp ứng Tử Nguyệt để nàng tự do lựa chọn phu quân, quân vô hí ngôn.

- Không phải là Thái tử sao? Sao lại biến thành Thần Vương?

Hạ Hầu Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm, nàng ta vừa được phong là Quận chúa, vốn cao hơn các vị thiên kim khác một bậc, nếu Lâu Tử Nguyệt là Thần Vương phi, ngược lại lập tức nhảy tót lên trên đầu nàng.

Có loại suy nghĩ này, không chỉ có nàng ta, mà Lâu Đông Tuyết và Đặng Thù cũng liếc mắt hiểu ý, nếu mối hôn sự này thành, muốn động chạm đến Lâu Tử Nguyệt cũng khó hơn.

Tâm trạng Bách Lý Long Dận phức tạp, hắn thật sự không ưa Lâu Tử Nguyệt, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, sự chán ghét này, biến thành thói quen, hình bóng Lâu Tử Nguyệt càng ngày càng khắc sâu vào tim hắn... Không! Một phế vật dâm loạn háo sắc như nàng, chỉ hợp bị hắn vứt bỏ!

- Xin, xin phụ hoàng tác thành!

Hai đầu gối Bách Lý Hạo Thần quỳ xuống đất, không hề do dự, hắn thấy Hoàng tổ mẫu có lòng muốn giúp hắn, liền vội vàng thừa thắng xông lên, tận lực bắt lấy mối hôn sự này.

- Mẫu hậu có điều không biết.

Hoàng thượng ngược lại cũng rất thản nhiên:

- Nhi thần đã từng đáp ứng Lâu Tử Nguyệt, hôn nhân của nàng sẽ do chính nàng quyết định, chuyện này...

Bách Lý Hạo Thần vốn tưởng sẽ không có bất ngờ gì, nhưng nghe Hoàng thượng nói vậy, cả người cứng đờ, không ngờ nàng đã để lại đường lui cho mình. Lâu Tử Nguyệt lặng lẽ tặng hắn ánh mắt đắc ý. Ý là: Chú dê nhỏ! Đấu với ta ư, ngươi còn xanh lắm!

Mà Tô Lạc Vân đứng một bên âm thầm quan sát bọn họ liếc mắt đưa tình, lông mày nhíu chặt, sắc mặt phức tạp.

- A?

Ánh mắt Hoàng thái hậu nhìn nàng, Lâu Tử Nguyệt dửng dưng đứng im, không tránh mặc bà quan sát, Hoàng thái hậu càng xem càng thích, tức giận thờ phì phò mắng Hoàng thượng:

- Sao Hoàng thượng có thể tùy tiện hứa hẹn như vậy? Cô nương tốt như vậy, không gả cho Thần Nhi, ai gia tuyệt đối không đồng ý!

Bách Lý Tung Hoành cũng không dám cậy già lên mặt với Thái hậu, ông ta nháy mắt với Hoàng hậu, bà ta liền kéo tay Hoàng thái hậu, nói:

- Cô mẫu, đây là tâm tư của nữ nhi, sao những người lớn như chúng ta có thể làm chủ được? Người đừng quan tâm mấy chuyện này nữa. Sắc trời đã tối rồi, con đỡ người về nghỉ nhé?

Hoàng thái hậu hất tay nàng ra, sắc mặt Hoàng hậu lập tức tối sầm lại.

- Cộp cộp cộp.

Chỉ thấy Thái hậu đi xuống bậc thang, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Thái hậu nương nương đi tới trước mặt Lâu Tử Nguyệt, chỉ cháu trai đang quỳ thẳng lưng bên người nàng, thân thiết nói với Lâu Tử Nguyệt:

- Cháu trai của ai gia cũng đã quỳ ở đây lâu như vậy, ngươi không động lòng chút nào ư?

Lâu Tử Nguyệt ngạc nhiên. Hắn nguyện ý quỳ là chuyện của hắn, liên quan gì đến nàng cơ chứ?

Sau đó, Hoàng thái hậu đỡ Bách Lý Hạo Thần đứng dậy, đặt tay bọn họ vào chung một chỗ.

Khi hai tay chồng lên nhau, nàng lập tức có chút không thích ứng, muốn rút ra nhưng hắn lại nắm chặt không buông.

Một loạt động tác khiến mọi người hít khí lạnh. May mà Mộ Dung Trừng Oanh không có ở đây, nếu không thế nào cũng tức chết!

Hoàng thái hậu làm chủ hôn, may mắn biết nhường nào?

Dù gả cho Vương gia phế vật nổi danh, cũng cam tâm tình nguyện! Tương lai không cần lo ăn mặc, đối với Lâu Tử Nguyệt chính là một chỗ tốt.

Thật hâm mộ...

Dưới con mắt của mọi người, Bách Lý Hạo Thần quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nhìn nàng:

- Lâu Tử Nguyệt, ta, Bách Lý Hạo Thần nguyện cưới nàng làm vợ, cùng nàng ngắm nhìn phong cảnh nàng muốn ngắm, biến nàng trở thành người hạnh phúc nhất trên cõi đời này, bảo vệ nàng, yêu thương nàng, trọn đời trọn kiếp, mãi mãi không rời. Nàng, có nguyện ý trở thành thê tử của ta không?

- A! Lãng mạn quá đi!

- Thần Vương thật thâm tình!

Các cô gái thét chói tai.

Giờ phút này, hào quang bao phủ trên người Thần Vương cũng trở nên đẹp hơn, hơn nữa bề ngoài của hắn vốn là mỹ nam, càng khiến các cô gái mê mẩn. Nữ nhân chính là kỳ quái như vậy, khi một người nam nhân thể hiện mị lực của mình, các nàng có thể tạm thời quên đi sự chán ghét của mình với người đó.

Dường như có thể xuyên qua Lưu Ảnh Tiêu nhìn thấy đôi mắt xanh đậm của hắn, Lâu Tử Nguyệt lộ vẻ xúc động, ngón tay run rẩy, trong đầu nàng thoáng hiện lên hình ảnh từ khi bọn họ quen biết, kết giao, giết địch, bảo vệ...

Cuối cùng, Lâu Tử Nguyệt mỉm cười, nhìn ánh mắt Bách Lý Hạo Thần:

- Bách Lý Hạo Thần, chuyện ngươi đáp ứng ta còn chưa làm xong đâu.

Bách Lý Hạo Thần ngẩn ra, vậy là nàng đã đồng ý với hắn hay chưa...

Hoàng thái hậu hiểu rõ, lập tức vỗ vỗ đầu hắn:

- Tiểu tử ngốc, nàng đồng ý với con rồi!

Bách Lý Hạo Thần ngây ngốc sờ đầu, mừng rỡ, kích động ôm chặt nàng:

- Nguyệt, ta nhất định sẽ làm được.

Nàng từng nói:

- Bởi vì ngươi quá hèn yếu, nếu ngươi có bản lĩnh, đánh Thái tử một trận ngay tại Ỷ Hồng Lâu, để tất cả mọi người đều biết hắn thích đi dạo ở thanh lâu, thay ta trút nỗi tức giận này, ta liền gả cho ngươi.

Câu nói của nàng vốn là câu nói đùa, nhưng hắn muốn biến câu nói ấy nhanh chóng thành sự thật.

Một vết máu bắn lên trường bào phóng khoáng màu xanh nhạt, người đàn ông nho nhã tuấn dật vịn vào thân cây, sắc mặt ưu buồn, y vừa trải qua nỗi đau mất bạn, cô nương mình thương lại quyết định kết giao với huynh đệ tốt nhất của mình, lòng của y đang rỉ máu, nhưng cũng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ...

- Ca, đừng suy nghĩ nhiều, cứ tiến từng bước một thôi.

Tô Tương Nhi đi tới bên y, ôn nhu an ủi, nhưng ánh mắt lại nhìn Bách Lý Hạo Thần, tâm tư rối bời:

- Thật vui thay huynh ấy, cuối cùng huynh ấy cũng tìm được nữ nhân xứng với mình.

Dứt khoát không nhìn nữa, Tô Lạc Vân xoay người rời đi, Tô Tương Nhi đi theo sau lưng. Hai người đang được Hoàng thái hậu chúc phúc, không hề phát hiện những điều này.

Lúc này, Hoàng thái hậu hạ chỉ hôn, khắp nơi mừng vui. Toàn bộ Lâu phủ đều cực kì lo sợ. Nhưng rốt cuộc họ lo sợ những gì, trong lòng Lâu Tử Nguyệt biết rõ. Ban đầu nàng có hôn ước với Thái tử, không phải người Lâu gia vẫn bắt nạt nàng như thường đó sao?

Gia chủ Lâu gia mang người nhà trở về phủ, Lâu Tử Nguyệt trơ mắt nhìn xe ngựa Lâu phủ rời đi, thầm nghĩ Lâu gia chủ kia thật cay nghiệt. Nàng cũng không cần đối xử với bọn họ quá tốt.

Nhưng đối với Bách Lý Hạo Thần, hắn vui mừng điên cuồng ôm nàng, bế nàng lên xe ngựa, sau đó đi về phủ của mình.

Lâu Tử Nguyệt cứ thế bị nhà mẹ đẻ ghét bỏ, sau đó ở nhà phu quân. Dù sao chiếu hôn cũng đã ban xuống, không sợ người nào lắm mồm. Lâu Tử Nguyệt ngủ khò khò, trực tiếp ngủ như chết trên xe ngựa, ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình chỉ mặc bộ áo lót, nằm trong ngực Bách Lý Hạo Thần, mặt nàng xanh mét...

- Bách Lý Hạo Thần! Ngươi cút ra ngoài cho ta!

- Không muốn.

Hắn nói giọng ỏn ẻn, còn dâm đãng hơn cả hồ ly!

Bách Lý Hạo Thần duỗi người, đôi mắt xanh đậm giống phỉ thúy thượng hạng được mài bóng loáng, vô tội nhìn nàng.

Nhìn thấy liền ngây dại, chợt phát hiện không đúng, Tử Nguyệt nhanh chóng kéo chăn che kín người, mắng:

- Ngươi nhìn đâu đấy?

- Dù sao cũng nhìn rồi, còn che làm gì nữa?

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, nhu tình mật ý, liếm môi, tỏ vẻ muốn hoạt động:

- Nương tử, hay là tối nay chúng ta liền...