- Gặp qua.Lâu Tử Nguyệt đáp.Thánh thượng hỏi:- Nàng bây giờ như thế nào? Còn sống, hay...Lâu Đông Tuyết nheo mắt, Hoàng thượng hỏi ả, sao ả có thể không đáp, nếu Lâu Xuân Cầm đã chết, vậy là có kịch hay để xem rồi, xem bọn họ có giết chết ả không! Phế bỏ ác khí vạn năm!Ngay khi mọi người, thậm chí cả Hoàng thượng cũng cho rằng Lâu Xuân Cầm đã chết, khi hiềm nghi nàng giết trưởng tỷ đã chụp lên đầu nàng, nàng lại nói:- Dưỡng thương, không sao.Không chết? Uổng công bọn họ vắt óc suy nghĩ làm thế nào để đổ tội lên đầu Lâu Tử Nguyệt, ai ngờ Lâu Xuân Cầm không chết? Biểu tình đắc ý của Đặng Thù vừa xuất hiện lập tức cứng ngắc, giả bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, lần này, chỉ có thể khiến mặt nàng ta chịu tội rồi.Lâu Cẩm Dạ bỗng hỏi Lâu Tử Nguyệt:- Trưởng tỷ hiện ở nơi nào? Chúng ta không tận mắt thấy tỷ ấy, trong lòng bất an.- Cái này...Lâu Tử Nguyệt chần chờ.Nhưng sự chần chừ của nàng lại khiến nhiều người nghi ngờ, Lâu Đông Tuyết nghi ngờ:- Chẳng lẽ ngươi muốn lừa Hoàng thượng, người chính là do ngươi giết, nhưng ngươi muốn trốn tội, nên thuận miệng nói bậy nói bạ rằng nàng còn sống?- Bụp!Lâu Đông Tuyết bỗng quỳ gối xuống đất:- Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng làm chủ cho gia tỷ, không thấy gia tỷ, ta thề không đứng lên.Cả nhà Hạ Hầu thờ ơ xem kịch vui.Bách Lý Long Dận vỗ vai Hạ Hầu Dịch, âm thầm nhìn những người tỏ vẻ hiểu rõ. Tô Lạc Vân thấy Bách Lý Hạo Thần và Lâu Tử Nguyệt đều bình tĩnh như vậy liền biết nàng đã có cách giải quyết, lòng thở phào, nhưng nghĩ đến tin buồn kia, ngẩng đầu nhìn Lâu Tử Nguyệt, ánh mắt do dự không chắc.Trinh Phi vẫn luôn đứng làm nền bỗng lên tiếng:- Tử Nguyệt, nếu ngươi nói Lâu Xuân Cầm đang dưỡng thương, vậy bây giờ nàng ta ở đâu, bổn cung sẽ phái người tới mời nàng đến.Ánh mắt Bách Lý Tung Hoành kinh ngạc nhìn bà ta, không ngờ được rằng Trinh Phi lại nói đỡ cho Lâu Tử Nguyệt.- Ở trong Tứ Nguyệt Minh Châu.Vốn ở trong không gian Tinh Khuyết, nhưng Kiêu Dạ nói không thể truyền bí mật kiếm Tinh Khuyết ra ngoài.Tử Nguyệt mở tay để lộ viên minh châu, từng xó xỉnh trong cung điện lập tức bị ánh sáng chiếu rọi, ánh sáng màu ngà lộ ra một chút đỏ tươi, màu đỏ tươi như máu, khiến ba người Lâu Tử Nguyệt đau lòng.Tất cả mọi người đều cực kì thán phục, viên Tứ Nguyệt Minh Châu này dường như không giống trước nữa!Một dáng người mặc quần áo màu xanh biếc xuất hiện, chính là Lâu Xuân Cầm. Thấy nàng ta xuất hiện, mắt Lâu Đông Tuyết và Đặng Thù đều lộ sự âm u, mà đáy mắt gia chủ Lâu gia lại thoáng hiện sự kinh ngạc. Khó nhìn thấy được vẻ mặt nhất, chính là Lâu Minh Châu.Đặng Thù làm ra vẻ chủ mẫu Lâu gia, an ủi:- Xuân Cầm, con nhất định phải nói thật. Nhất quyết không được oan ức bản thân.Trong lòng Lâu Xuân Cầm cười khẩy, không hề kinh hoảng, trước khi đi ra, Kiêu Dạ đã để nàng ta xem toàn bộ những chuyện xảy ra ở đây, bao nhiêu người mong nàng ta chết? Nàng nhớ kỹ.Ai đối xử với nàng ta tốt, nàng ta cũng biết.- Xuân Cầm, tỷ có nỗi khổ gì, cứ nói với Hoàng thượng, người sẽ làm chủ cho tỷ.Lâu Cẩm Dạ nhìn kĩ nàng ta, không biết có ý gì.Lâu Xuân Cầm giống như cây liễu đón gió, ánh mắt nhìn Lâu Tử Nguyệt thoáng hiện sự kính sợ đối với cường giả, nhẹ nhàng bái lạy người ngồi trên cao:- Dân nữ Lâu Xuân Cầm, tham kiến Thánh thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, Trinh Phi, vạn phúc kim an.Dời tầm mắt khỏi người Trinh Phi, Bách Lý Hoàng vịn long ỷ, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lâu Xuân Cầm:- Ngươi hãy kể lại tỉ mỉ chuyện ngươi ở trong Địa Cung.- Dạ.Dù thân thể Lâu Xuân Cầm yếu ớt, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn rất mạch lạc:- Tối hôm trước, ta và Hạ Hầu Thiến vì tham đồ bảo vật, không chịu nổi sự cám dỗ trong lòng, lẻn vào Địa cung. Không ngờ gặp phải quái vật bạch tuộc, Hạ Hầu Thiến vùi thân trong bụng quái vật, ta bị trọng thương chạy thoát, may gặp Tử Nguyệt, là muội ấy cứu ta.- Chà!Hoá ra đây là chân tướng! Mọi người hít một hơi khí lạnh.Cuối cùng phế vật Lâu Tử Nguyệt này lại cứu Lâu Xuân Cầm?Bọn họ thật sự không thể tiếp thu chuyện này!Lâu Xuân Cầm quỳ xuống trước người Lâu Tử Nguyệt:- Trước kia đều là tỷ sai, muội vốn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng năm lần bảy lượt cứu tỷ, Lâu Xuân Cầm ta cảm ơn muội.Dứt lời, dập đầu xuống đất.Trong lòng mọi người đều rung động!Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc, cuối cùng Lâu Xuân Cầm cũng biểu lộ chân tình.“Thức ăn đêm, chuyện gì xảy ra vậy?”Kiêu Dạ than thở:“Chủ nhân cứu mạng nàng ta từ trong tay Bách Lý Hạo Thần, trong hang động lại cứu mạng nàng ta, hơn nữa còn đặt nàng ta trong Tứ Nguyệt Minh Châu để dưỡng thương, cứu sống nàng ta. Cứu nàng ta ba lần, nếu nàng ta không mang ơn, cũng không xứng làm người.”“Thì ra là như vậy.”Người Lâu gia không hiểu, gần đây không phải Lâu Xuân Cầm đối địch với nàng sao? Sao hôm nay lại thay đổi tính tình? Rốt cuộc Lâu Tử Nguyệt đã cho nàng ta ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?Hạ Hầu Dịch lạnh lùng hỏi:- Muội muội ta chết rồi ư? Lâu Xuân Cầm! Ngươi nói rõ ra! Rốt cuộc muội ta chết như thế nào?Lâu Xuân Cầm liếc mắt nhìn Hạ Hầu Dịch, nói thẳng:- Hạ Hầu Thiến vùi thân trong bụng bạch tuộc, ta thấy rất rõ ràng, sao có thể là giả?Hạ Hầu gia không chịu nổi loại giải thích này. Con gái ruột thân yêu của bọn họ cứ chết không rõ ràng như vậy?Hạ Hầu Thuần tiến lên, hai tay chắp lại, sắc mặt đau xót:- Vi thần không dám tin, khẩn cầu Thánh thượng tra rõ chân tướng!Tất cả mọi người đều nhìn Lâu Tử Nguyệt.Chân tướng?Nếu mưu sát, Lâu Tử Nguyệt là người có hiềm nghi lớn nhất vì chuyện Hạ Hầu Thiến và nàng bất hoà ai cũng biết.Bách Lý Hoàng vừa định nói gì đó, Lâu Xuân Cầm giống như biến thành người khác, cướp lời:- Hoàng thượng, chuyện này đều do bản thân hai dân nữ tham lam, không oán người khác được. Hiện có thể sống sót, dân nữ đã coi nhẹ sinh tử. Dân nữ tận mắt nhìn thấy Hạ Hầu Thiến, trong Địa cung, cơ quan trùng trùng, cửu tử nhất sinh, ai cũng không dám chắc có thể sống sót đi ra hay không. Chẳng lẽ, chết trong Địa cung, liền trách tội người khác sao?- Ngươi! Một thứ nữ nho nhỏ như ngươi, sao dám?Hạ Hầu Thuần giận đến mức đỏ bừng mặt. Từng câu từng chữ nàng ta nói đều ngầm chỉ lão không đúng, uy tín của lão, sao có thể để đám tiểu bối khiêu khích.Lâu Xuân Cầm không hề nhìn lão, nói:- Có lý không cần cao giọng, ai đúng ai sai, xin Hoàng thượng định đoạt.Dứt lời, lại dập đầu.Câu nói này hoàn toàn khiến Hạ Hầu gia nghẹn lời, tất cả đều nhìn Hoàng thượng.Lúc đang không phân biệt được thật giả, Bách Lý Tung Hoành nhìn về phía bên phải:- Tốc Hàm, nàng nghĩ thế nào?Hoàng hậu ôn nhã đoan trang, nghe Hoàng thượng gọi khuê danh của mình, trong lòng vui vẻ, giọng nói nhu thuận như một dòng suối, chảy vào lòng mỗi người, lửa giận giống như bị giọng bà ta dập tắt, biến mất không thấy:- Tuy nha đầu Lâu phủ kia còn nhỏ tuổi, nhưng nói có lý, đúng là không có ai buộc các nàng đi, nơi Địa cung, thần thiếp cũng không dám đi vào.Len lén liếc nhìn lông mày Hoàng thượng giãn ra, trong lòng Mộ Dung Tốc Hàm biết mình đã nói đúng, tiếp tục nói:- Trong Địa cung, yêu ma hoành hành, cơ quan trùng trùng. Thần thiếp nghe nói trăm năm trước, Tổ Hoàng mang mấy trăm dũng sĩ vào Địa cung, trở lại cũng chỉ còn ba người. Những hài tử này có thể sống trở về, cũng không dễ dàng gì.- Hoàng hậu nói có lý. Các ngươi đều nghe thấy chưa?Hoàng thượng giả bộ tức giận cao giọng, tất cả mọi người bị doạ sợ không dám lên tiếng, người vuốt râu, nói:- Hạ Hầu Thuần, ngươi cũng nên học gia chủ Uyển gia! Trẫm biết các ngươi đau lòng khi mất đi con gái, Uyển phủ người ta cũng mất đi con trai nhưng lại không mất chừng mực như các ngươi! Thật là mất mặt Hạ Hầu thế gia!Bị Hoàng thượng trách mắng, Hạ Hầu Thuần toát mồ hôi lạnh:- Dạ dạ dạ. Hoàng thượng nói đúng.Yên lặng hồi lâu, trong Thanh Hoa Cung, không ai dám nói.- Trẫm thông cảm khanh đau khổ khi mất đi con gái yêu, tâm tình nặng nề, không trách cứ khanh. Thôi, đừng quỳ nữa, đứng lên đi.Mọi người lục tục đứng dậy.Tô Lạc Vân đi tới chỗ phu nhân Tô lão gia, không ngừng nói lời an ủi, để bọn họ không cần lo lắng, Tô Tương Nhi cong miệng, hơi liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần.- Phong Hạ Hầu Dịch, Uyển Thanh Đồng là Quận vương, ban cho một tòa thành trì; phong Uyển Hồng Diệp, Hạ Hầu Lâm là Quận chúa, ban cho ngàn hộc minh châu.- Tạ Hoàng thượng!Hai vị Hạ Hầu gia lãnh thưởng. Mà Thánh chỉ cũng đã được thái giám đưa đến Uyển gia. Chắc đây chính là chết rồi mới tôn vinh mà mọi người thường nói đến chăng?- Giải tán đi.Hoàng thượng khoát khoát tay, để mọi người trở về.- Khoan đã!Nhưng, giọng nói của Thái hậu truyền tới, khiến tim mọi người hẫng một nhịp. Lại có chuyện gì ư?