Ngồi bên trái là gia chủ Tô gia Tô Triết Hòa, phu nhân Khương Vệ Phong, con trai trưởng Tô Tử Hi và con gái thứ ba Tô Tương Nhi, nhìn thấy Tô Lạc Vân bình yên vô sự trở về, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.Sau Tô phủ, chính là Uyển gia chủ Uyển Chi Chương, phu nhân Đổng Hải Lạc, Nhị thiếu gia Uyển Thanh Đồng và Tam tiểu thư Uyển Hồng Diệp, không thấy Uyển Túc Phi, gương mặt bọn họ lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng dường như biết trước điều gì đó, muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt lộ rõ bi thương.Người nhà Hạ Hầu ngay gần Lâu Tử Nguyệt, họ mang đến cảm giác tồn tại mãnh liệt nhất, bọn họ ngồi bên phải, gia chủ Hạ Hầu Thuần, phu nhân Triệu Đình, con trai trưởng Hạ Hầu Dịch, con gái thứ ba Hạ Hầu Lâm, ánh mắt từng người đều như đang bốc lửa, như muốn chất vấn điều gì nhưng khổ nỗi Đế Vương ở trên cao, không dám lỗ mãng.Người của Lâu phủ đến đông nhất, gia chủ Lâu Duy Nghị, phu nhân Đặng Thù, thiếu gia Lâu gia Lâu Cẩm Dạ, con gái thứ tư Lâu Đông Tuyết, con gái thứ năm Lâu Minh Châu. Thái độ của bọn họ với sự sống chết của nàng, nàng là người rõ hơn hết, vì vậy nàng trực tiếp ngó lơ bọn họ, ngay cả tiếng chào cũng không thèm nói. Hành động này như một cái tát đối với gia chủ thế gia hào tộc Lâu Duy Nghị, Đặng Thù rời ánh mắt, bận rộn trấn an gia chủ, tỏ ý không nên tức giận.Bách Lý Long Dận chắp hai tay lại, nói với người phía trên:- Phụ hoàng, Thần Vương, Lâu Tử Nguyệt và Tô Lạc Vân đến rồi.- Thấy các người bình an trở về, lòng trẫm cũng được an ủi.Bách Lý Tung Hoành như trẻ ra chục tuổi, vuốt vuốt râu, giả bộ tức giận nhưng vẫn hiền hòa:- Mấy thanh niên các ngươi không nên hễ một chút là xông vào Địa cung, lỡ xảy ra chuyện gì thì các ngươi có gánh vác nổi không?- Dạ, Tử Nguyệt nhỡ kỹ lời Hoàng thượng dạy bảo, lần sau sẽ không như vậy nữa. Trong lòng Lâu Tử Nguyệt hồ nghi, sao tin đồn lại đến tai đám người kia? Chuyện nàng vào Địa cung không phải là chuyện bí mật sao? Tứ đại gia tộc đều có mặt đầy đủ, rốt cuộc là ai đã lan truyền tin này?Liếc nhìn Hoàng Hậu nương nương, Bách Lý Hoàng lại nói:- Các vị ái khanh đêm hôm tiến cung, không biết có chuyện gì?Gia chủ Hạ Hầu Thuần tiến lên trước một bước, chắp tay cung kính nói:- Thần nghe nói tiểu nữ Hạ Hầu Thiến không biết trời cao đất dày, tự tiện xông vào Địa cung, lo con bé sẽ gặp chuyện chẳng lành nên cùng người thân đến đây dò la tin tức. Chắc hẳn lí do các vị gia chủ ở đây cũng như vậy.- Đúng vậy!Lâu Duy Nghị lên tiếng phụ họa: - Có người nhìn thấy Xuân Cầm vào Địa Cung, thần liền vội vã tới đây, đợi mãi, không biết vì sao chỉ có ba người bọn họ xuất hiện? Xin thánh thượng điều tra rõ chân tướng!Tử Nguyệt vừa mới mất đi người bạn thân, lại thấy trưởng bối Uyển gia cũng có mặt ở đây, trong lòng không ngừng bị thương, nàng không muốn giải thích, kiên quyết im lặng.Tiếng Kiêu Dạ bỗng truyền đến: “Chủ nhân, không cần lo lắng về thế lực của Lâu gia, Lâu Xuân Cầm đã tỉnh, ta sẽ khiến ả nói những điều cần nói.”“Kiêu Dạ, ngươi làm tốt lắm.”Thái tử thấy Lâu Tử Nguyệt nhắm mắt, im lặng không nói, Tô Lạc Vân và Bách Lý Hạo Thần cũng không nói lời nào, trong lòng tính toán.Trên đại điện, chỉ có duy nhất Uyển gia bụng đầy tâm tư, nhưng lại không nói nửa lời. Bách Lý Tung Hoành nhìn Uyển Chi Chương, trầm giọng hỏi: - Uyển ái khanh thì sao?Uyển Chi Chương giấu nỗi bi thương, nói:- Thần... Thần không có lời nào để nói, chuyện của Túc Phi, thần không quản được, cũng không muốn quản, kệ nó muốn làm gì thì làm. Nhưng...Lão nhìn về phía ba người, trong mắt lão thoáng hiện sự khao khát:- Lạc Vân, con là đứa trẻ thật thà, con hãy nói thật cho bá phụ biết, Túc Phi nó, có phải nó đã gặp chuyện... bất trắc rồi không?Người nhà Uyển gia cứ nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng Lâu Tử Nguyệt cảm thấy cực kì khó chịu, Tô Lạc Vân thì bước đến bên cạnh người nhà Uyển gia, quỳ một chân trên đất, lấy ra một chuôi kiếm gãy, giọt nước mắt ấm nóng lăn trên khuôn mặt, bi thương thống khổ:- Kiếm Hỏa Vân ở đây, Túc Phi đệ ấy đã ra đi rồi!Thời khắc ấy như sét đánh trúng Uyển gia, Uyển Chi Chương đột nhiên lùi bước, trong nháy mắt như già đi mấy chục tuổi, cuối cùng không kìm nén được oà khóc, ngay sau đó, lớn nhỏ trong Uyển gia đều khóc theo.- Lão, lão già này tuy đã từng nghĩ kết cục này sẽ diễn ra... thật không ngờ, tận mắt nhìn thấy bảo kiếm bị gãy này, đau, đau đớn quá!Tự đấm vào ngực bản thân, Uyển Chi Chương đau đớn tột cùng. - Vậy còn muội muội ta?Hạ Hầu Dịch chất vấn, khung cảnh trên đại điện lúc này giống như ném hòn đá vào mặt hồ gợn sóng, nhưng lại không thấy một chút chuyển động nào.Thấy không ai để ý tới mình, Hạ Hầu Dịch quỳ hai gối, tâu Hoàng thượng với lời lẽ sắc bén:- Muội muội nhà thần sống không thấy người, chết không thấy xác. Mong Hoàng thượng xuy xét!Bách Lý Long Dận cũng quỳ xuống: - Mong phụ hoàng làm chủ cho Hạ Hầu Thiến.Lúc này, Bách Lý Hoàng phất tay:- Uyển Thanh Đồng, mau đỡ cha ngươi dậy, truyền thái ý để chữa trị, Túc Phi đã qua đời, mong gia chủ không nên quá đau buồn, nén bi thương, giữ gìn sức khỏe bản thân mới là điều an ủi lớn nhất đối với với người đã khuất.Uyển Chi Chương nghe vậy, lão đỡ Tô Lạc Vân dậy, nén đau thương, nói:- Con là đứa trẻ ngoan, ta không trách con, con cũng không cần tự trách bản thân. Ta không trách ai hết, tất cả đều là sự lựa chọn của nó.Tô Lạc Vân lắc đầu, tạm thời không đứng dậy nổi, nắm lấy cánh tay Uyển Chi Chương:- Uyển bá phụ, người chứng kiến con lớn lên từ bé, sau này con chính là con trai của người.Bách Lý Hạo Thần gắt gao nắm chặt tay Lâu Tử Nguyệt, hắn sợ mình quá xúc động, chuyện của Uyển gia, chỉ có thể để Tô Lạc Vân ra mặt.Bách Lý Long Dận và Hạ Hầu Dịch bị ngó lơ, vẫn đang quỳ dưới đất, không biết nên đứng dậy hay tiếp tục khẩn cầu, Thái tử bỗng thấy vị hôn thê trước đây của mình và Lục đệ mười ngón tay đan vào nhau, bên trong bỗng nhen nhóm một ngọn lửa không tên.Uyển Chi Chương run rẩy lấy một phong thư được đóng kín từ trong áo, giao cho Tô Lạc Vân trước mặt mọi người, hết sức trịnh trọng nói:- Lạc Vân, chỗ ta có một bức thư, mong con thay ta giao cho chủ nhân của nó.Sự chú ý của mọi người đều tập trung lên bức thư, Tô Lạc Vân thấy nét chữ trên phong thư, vẻ mặt kinh ngạc:- Đây!Uyển Chi Chương gật đầu với Tô Lạc Vân, rồi ôm lấy thanh kiếm gãy, nói với người nhà:- Phu nhân, Thanh Đồng, Hồng Diệp, chúng ta về nhà thôi.Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, cha mẹ chỉ có thể nhìn tàn kiếm mà tự an ủi bản thân, việc đau khổ nhất trên thế gian chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Không khí bi thương vẫn tràn ngập, những vị hoàng tộc ngồi trên cao kia, gương mặt ai nấy đều đau buồn, nhưng, thanh âm già dặn xen lẫn non nớt vang lên, lần nữa đưa tình thế lên đến cực điểm:- Lâu Tử Nguyệt, ngươi thân là người của Lâu phủ, ta hỏi ngươi, Lâu Xuân Cầm đâu rồi?Lâu Tử Nguyệt nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là một thiếu niên tướng mạo hài hòa, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan đẹp đến mức khiến tất cả nữ nhân đều phải ghen tỵ, lông mày thon dài, tựa như lưu nguyệt, y phục cẩm bào đen tuyền càng tôn lên làn da trắng bóc của hắn. Người này là thiếu gia Lâu gia, Lâu Cẩm Dạ, xếp theo hàng ngũ trong Lâu gia thì hắn đứng thứ sáu, trước Lâu Tử Nguyệt. Trước đó vài ngày, Lâu Cẩm Dạ kiểm tra sổ sách ở thành Thanh Hà, mới trở về mấy hôm nay, hắn đã nghe một số tin đồn về Lâu Tử Nguyệt, nhưng đây là lần đầu thấy Lâu Tử Nguyệt sau khi vượt qua thử thách Địa cung.Chỉ thấy hắn và Bách Lý Long Dận, Hạ Hầu Dịch cùng quỳ trước điện, cặp lông mày thon dài cong lên, bờ môi mỏng hơi nhếch, không biết đang suy nghĩ điều gì.Tuy Đặng Thù là đích mẫu nhưng cũng không ưa gì đứa con ruột Lâu Xuân Cầm, bà ta đến đây chẳng qua chỉ muốn nghĩ xem làm thế nào để chèn ép Lâu Tử Nguyệt.Suy nghĩ của Lâu Đông Tuyết và mẫu thân của ả chẳng khác gì nhau, từ lâu ả đã không vừa mắt với thứ nữ Lâu Xuân Cầm suốt ngày chỉ tay năm ngón trước mặt ả, nhưng có thể kéo theo Lâu Tử Nguyệt chết chung thì cũng coi như một chuyện vui.Sắc mặt Lâu Minh Châu bị che phủ dưới một dải lụa đen, không rõ biểu cảm.Bách Lý Tung Hoành thấy vậy, liền uy nghiêm hỏi:- Tử Nguyệt, ngươi có thấy Lâu Xuân Cầm trong địa cung không?