Tuyết rơi ngày càng lớn nhưng cũng không thể phủ kín máu của Uyển Túc Phi, không thể lấn át gương mặt đỏ hồng của hắn.- Nguyệt mỹ nhân, nàng nhất định không được quên ta nhé!- Thật lòng xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta...Bông hoa tuyết tan thành giọt nước rơi xuống lòng bàn tay, hắn đã yên giấc ngàn thu.Hai hàng lệ tuôn rơi, Lâu Tử Nguyệt vừa khóc vừa nói:- Ngươi không hề có lỗi với ta.Ngay sau đó, thân thể hắn biến thành những chiếc lông vũ trắng muốt, từng chiếc từng chiếc uốn lượn quanh quẩn trên không trung, như đang cáo biệt bọn họ, cuối cùng nhập vào Tứ Nguyệt Minh Châu.Tình huynh đệ, tình cảm đôi lứa, tuyết lạnh như băng và dòng nước mắt ấm nóng hóa thành một, ba người còn sống ôm lấy nhau.Nén đau thương lại, bởi vì họ còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.Tô Lạc Vân kéo tay áo Lâu Tử Nguyệt:- Tử Nguyệt, chỉ còn một canh giờ nữa, nàng phải đi làm chuyện nàng nên làm, đừng để sự hy sinh của Túc Phi trở thành công cốc, ta và Hạo Thần tin tưởng ở nàng.Nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần giấu nỗi đau thương bằng vẻ nghiêm túc, Lâu Tử Nguyệt căng thẳng, nắm chặt Tứ Nguyệt Minh Châu, chìm sâu trong suy nghĩ, linh thức huy động đến cực hạn, nhưng lại phát hiện tất cả mọi thứ ở đây, hơi thở quen thuộc như thế, chính là hơi thở của Uyển Túc Phi.- Túc Phi...Nàng nỉ non tên hắn.Dường như tiếng nói như có linh khí, toàn bộ không gian bên trong Tứ Nguyệt Minh Châu lập tức biến hóa, bốn phía hoa súng nở rộ, ý nghĩa của nó chính là: Mãi mãi yêu người.Trái tim Lâu Tử Nguyệt như rơi xuống đáy vực.Tứ Nguyệt Minh Châu bỗng rung động kịch liệt. Nhìn phía xa chân trời, trăng sao cùng xuất hiện, như điều kỳ diệu xảy ra, khiến ba người cảm phục, một tấm lưới kết giới lớn dần dần được trải ra, tràn đến tận cuối.- Đã yếu lắm rồi.Bách Lý Hạo Thần nói.Đột nhiên, ba người thất kinh, một luồng ánh sáng hồng xẹt qua, kiếm Hỏa Vân lao ra từ bên trong Tứ Nguyệt Minh Châu, chọc thủng trời xanh, rồng lửa màu đỏ xông thẳng tới chân trời!- Là kiếm của Túc Phi!Lạc Vân kinh ngạc nói.Tuyết bay trên mặt đất, chấn động núi sông.Thời khắc ấy, linh hồn, rung động.Kiếm Hỏa Vân mạnh như hổ, lập tức đâm vào tấm lưới kết giới, chỗ rách bị đâm ngày càng to hơn, nhân lúc đang gần ngay lỗ thủng, Lâu Tử Nguyệt ném Tứ Nguyệt Minh Châu về phía trời cao, thẳng về phía chính giữa kết giới.- Đoàng! Đoàng! Đoàng!Ba tiếng “Đoàng” vang lên, mặt đất không ngừng rung chuyển, gần như không thể đứng vững trên mặt đất, Bách Lý Hạo Thần bước đến che chở cho Lâu Tử Nguyệt, Tô Lạc Vân thấy vậy, nắm chặt bàn tay, ánh mắt u ám, cuối cùng vẫn chậm một bước.- Bùm!Tiếng nổ vang lên, như muốn chọc thủng màng nhĩ.Kiếm Hỏa Vân gãy lìa, rơi xuống từ đám mây.Cuối cùng cũng không trụ nổi sao?Hai tay nâng kiếm lên, Tô Lạc Vân thở dài một hơi:- Người còn kiếm còn, người mất kiếm mất...Tô Lạc Vân thu lại kiếm, khuôn mặt như già đi mấy tuổi. Y hành nghề y bao năm nay, cứu chữa người bệnh, cũng xem như bàng quan với chuyện sinh tử, nhưng giờ lại không cứu được huynh đệ của mình, cũng không thể đối mặt với sự ra đi của Uyển Túc Phi...Đột nhiên, chân trời truyền tới một luồng cực quang màu nhũ bạch.Tứ Nguyệt Minh Châu rơi xuống từ trong không trung, nhiệt độ giảm xuống, Lâu Tử Nguyệt cất giấu nỗi buồn trong tim.Giờ Tý đến, lúc ánh trăng xuất hiện trên trời cũng là lúc ánh nắng ban ngày biến mất.Trên đỉnh núi Tuyết Sơn, chỉ có ba người, bọn họ đang im lặng chờ kết quả.Địa cung vẫn nguyên vẹn, gia cố kết giới thành công!Nhưng sự mừng rỡ chỉ tồn tại trong chớp mắt, rất nhanh liền bị thay thế bằng nỗi tiếc thương về sự hy sinh của Uyển Túc Phi.“Chủ nhân, chủ nhân sắp lên cấp, cần tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện.”“Hôm nay luôn đi.”“Không... Chủ nhân, giờ tâm trạng của người chưa ổn định, nếu tu luyện luôn sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.”“Vậy thì để ngày mai đi.”Kiêu Dạ là kiếm linh, sẽ thay đổi vì tâm trạng của chủ nhân, chỉ là từ trước đến nay hắn chưa từng thể hiện ra, thế nên Lâu Tử Nguyệt coi như không có chuyện gì. Trước đây mấy kiểu ảnh hưởng như này không đáng kể, hắn chỉ cần dồn lực áp chế là mọi chuyện sẽ qua. Nhưng có lẽ là do độ phù hợp ngày càng cao nên thời khắc này Kiêu Dạ cũng cảm thấy rất đau lòng, rốt cuộc là do bản thân hắn không vui hay là do chủ nhân hắn không vui, hắn cũng chẳng biết nữa.Nhưng hắn tin đã là kiếm linh thì không có cảm xúc.Tô Lạc Vân bỗng đứng dậy, phá vỡ không khí im lặng, nói với hai người Lâu Tử Nguyệt:- Ta đến Uyển gia một chuyến.- Ta đi cùng huynh.Lâu Tử Nguyệt vội vàng nói, Bách Lý Hạo Thần cũng gật đầu.- Không.Tô Lạc Vân lắc đầu, trấn an nói:- Hạo Thần, đệ làm sao giải thích việc mình có mặt ở Địa cung? Đệ mới là người không nên đi nhất. Còn nàng, Tử Nguyệt, muội định giải thích thế nào về cái chết của Túc Phi? Nàng muốn người Uyển gia hận nàng sao?Bách Lý Hạo Thần quả quyết nói:- Không, Tử Nguyệt nàng tuyệt đối không được đi.- Dù họ có hận ta, ta cũng phải nói rõ cho họ biết sự thật về cái chết của Túc Phi.Tô Lạc Vân khuyên nhủ:- Một khi đã nói ra thì Tứ Nguyệt Minh Châu sẽ gây khó dễ cho muội.Lâu Tử Nguyệt ngây người, chẳng lẽ ngay cả cơ hội nói ra sự thật cũng không để nàng nói sao?Bách Lý Hạo Thần suy tư chốc lát:- Chuyện ở Địa cung, ngoài mấy người chúng ta biết ra thì không được để ai biết. Trong mắt mọi người, Tứ Nguyệt Minh Châu cũng chỉ tồn tại như sính lễ trong lễ cưới của ta, nếu nàng đồng ý hôn sự, nàng sẽ có nó một cách danh chính ngôn thuận. Còn mấy lời đồn về Tứ Nguyệt Minh Châu, trước đây mọi người không tin, đương nhiên giờ cũng không ai tin.- Ý ngươi là coi như không có chuyện gì xảy ra sao?Lâu Tử Nguyệt hỏi ngược lại.Tô Lạc Vân cảm thấy như vậy cũng ổn, nhưng còn hôn sự...Không thể nói sự thật, Lâu Tử Nguyệt cảm thấy vô cùng bức bối, nhưng nàng hiểu ý tốt của mọi người:- Túc Phi thì sao? Chúng ta sẽ giải thích thế nào về việc hắn...- Cái này...Cách tốt nhất là nói hắn và Hạ Hầu Thiến cùng chết ở Địa Cung, nói như vậy thì cũng giải quyết luôn được lí do về cái chết của ả, nhưng dù thế nào họ cũng không thể nói như vậy.Lâu Tử Nguyệt suy nghĩ một lúc, ánh mắt nghiêm túc, nói:- Không, việc này là do ta, ta phải đích thân đến Uyển phủ. Dù bên ngoài nói gì thì ta cũng phải nói sự thật với cha mẹ Túc Phi.Hai mỹ nam đều sững sờ, nàng...Rốt cuộc vẫn không giống nhau.- Vậy ta đi cùng nàng.Bách Lý Hạo Thần đeo Lưu Ảnh Tiêu lên, nói.Lâu Tử Nguyệt muốn cự tuyệt, nhưng Bách Lý Hạo Thần lại nói:- Nếu nàng không cho ta đi cùng thì ta cũng sẽ không để nàng đến đó.Có Tứ Nguyệt Minh Châu, muốn ra khỏi Địa cung, chỉ cần dựa vào ý niệm của Tử Nguyệt là được, vì vậy, trong nháy mắt, vừa mới ở miệng núi giả, thế mà giờ ba người đã sụt sịt khóc lóc.Vừa rồi còn là trời đông giá rét, giờ đã là mùa xuân tháng tư.- Thái tử?Tử Nguyệt rời ánh mắt, thấy Bách Lý Long Dận đang đứng bên ngoài núi giả, người sau nghe thấy giọng nàng, lập tức thể hiện sự vui mừng, nhưng nhanh chóng chuyển sang dáng vẻ lạnh lùng:- Lục hoàng đệ, Tô công tử, Lâu tiểu thư.- Chắc không phải người đứng canh ở đây từ nãy tới giờ đấy chứ?Lâu Tử Nguyệt châm chọc.Bách Lý Long Dận nói:- Người của Uyển phủ, Tô phủ, Lâu phủ, Hạ Hầu phủ đều đang chờ. Các ngươi theo ta.Ba người nhìn nhau, xem ra không phải đến Uyển gia nữa rồi, là phúc thì không phải họa, đã là họa thì muốn cũng không tránh được.Thanh Hoa Cung, gạch lát nền màu xanh, cung điện nguy nga được lợp ngói lưu ly đập vào mắt người nhìn. Mái cong ba tầng nhô lên, bốn phía đều có rường cột chạm trổ, phía trước là tám cột trụ cao vút, có tổng cộng mười tám tầng được lát bậc thềm Hàn Bạch Ngọc, bước lên phía trên, Bách Lý Long Dận đi đầu, ba người Tử Nguyệt đi phía sau.Bên trong cung điện, lư hương không biết tên gì đang cháy tạo nên một bầu không khí trang nghiêm, ngồi ngay phía trước là Hoàng thượng của Chu Tước, Bách Lý Tung Hoành, hai bên theo thứ tự là Hoàng hậu, Thái hậu và Trinh Phi nương nương, Thái giám hầu hạ bên cạnh, thấy Lâu Tử Nguyệt bước vào, ai nấy đều có ý nghĩ riêng, nhưng đa phần đều ngạc nhiên.Ba người Lâu Tử Nguyệt đứng ở tiền đường, nhìn bốn phía, quả nhiên như Bách Lý Long Dận nói, người của Tô phủ, Uyển phủ, Hạ Hầu phủ, Lâu phủ đều có mặt.