Nhìn một loạt hành động của hắn ta, Lâu Tử Nguyệt cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Bách Lý Hạo Thần cố gắng giữ vững, bám vào bàn đá, cười khinh miệt:

- Nếu như ta không đến nơi này, chỉ sợ ai đó sẽ mất mạng, mãi mãi không được thoát khỏi đây.

- Ngươi nói không sai.

Ánh mắt Ngân Thiều lộ vẻ cuồng vọng, cất Yêu Nguyệt Đao vào trong tay áo.

- Tên phụ hoàng ngu ngốc của ngươi đã lấy đi Cửu Tiết Vương Trượng mà vẫn còn chưa thỏa mãn, lại còn muốn lấy cả Tứ Nguyệt Minh Châu, đó là bảo vật quý hiếm, là linh hồn của Địa cung. Nếu như không còn nữa vậy thì địa cung ắt sẽ bị hủy, vốn nghĩ là ta sẽ khó mà thoát kiếp này, nào ngờ ngươi lại xuất hiện, cứu lấy sinh mạng này của ta.

Lâu Tử Nguyệt ngẩn người.

Bách Lý Hạo Thần hỏi ngược lại:

- Nếu đã là ân nhân cứu ngươi, thì tại sao lại đối xử với bọn ta như vậy?

Ngân Thiều lại rút ra Yêu Đao, kề trên cổ Bách Lý Hạo Thần:

- Mặc dù con trai A Nhân không biết nhiều về chuyện này, nhưng người có thể khiến ả ta truyền lại Yêu Đao chỉ có một mình ngươi, vì vậy, ngươi chính là đứa con mà ả ta yêu thương nhất.

Bách Lý Hạo Thần giễu cợt nói:

- Nực cười! Đứa con mà bà ta yêu thương nhất? Vậy tại sao mười tám năm qua ta chưa từng gặp mặt bà ta?

Ngân Thiều chẳng thèm để ý, thờ ơ nói:

- Ả ta chính là người như vậy, sinh con xong lại không muốn nuôi, chắc là hậu quả của sự phong lưu một đêm với hoàng đế kia?

- Nếu ngươi đã có được tự do thì còn cần gì ở bọn ta nữa?

Bách Lý Hạo Thần đối mặt với lưỡi đao sắc bén, không chút sợ hãi:

- Giết bọn ta ư?

Ngân Thiều nói đầy cám dỗ:

- Ngươi giống mẫu thân ngươi một nửa. Ta theo đuổi ả rất cực khổ mà không được, ả lại chưa từng quan hệ cùng ta, chi bằng như vậy, ngươi thay mẫu thân ngươi gả cho bổn tọa.

Tấm thảm đỏ cách đó ba trăm mét bay lên trời, bầu trời bỗng nhiên cuộn lại. Mặt Bách Lý Hạo Thần cũng biến sắc.

Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc đến mức tim đập loạn nhịp, muốn chửi thề.

Kiêu Dạ tốt bụng giải thích cho nàng:

“Hồ tộc là thị tộc mẫu hệ, tôn trọng nữ nhân hơn, vì vậy chắc chắn mẫu thân của Bách Lý Hạo Thần phải có địa vị cao quý trong Hồ tộc. Hắn ta không lấy được bà ta nên mới muốn lấy con trai bà ta, bổn tọa có thể hiểu được điều này.”

Kiêu Dạ mà cũng thích kiểu này ư?

Khóe miệng Lâu Tử Nguyệt co rút.

Nghe được tiếng lòng của chủ nhân, suýt chút nữa thì Kiêu Dạ tức hộc máu mà chết.

“Con hồ ly này là Ngân Hồ, trên Ngân Hồ có Kim Hồ, Thiên Hồ, Cửu Vĩ Thiên Hồ, trên nữa thì không phải do huyết thống quyết định nữa mà là do tu luyện mà thành ví như Hồ Tiên.”

Tử Nguyệt cảm thấy đau đầu:

“Chả hiểu gì cả. Ngươi mau nói cho ta làm thế nào để đối phó với Ngân Hồ đi.”

“Bổn tọa kiến nghị vào lúc thời cơ chín muồi thì hãy giết hắn ta trong nháy mắt.”

“Hảo hán dám làm dám chịu!”

Kiêu Dạ nghẹn lời, dừng lại một lúc, nói:

“Kể cả ngươi phối hợp với tiểu tử Hạo Thần thì cũng không đấu lại hắn ta, Tử Tịch vẫn đang hấp thụ Dạ Minh Châu, không thể làm phiền đến nó. Bổn tọa là kiếm linh, phải sống phụ thuộc vào chủ nhân, người tu luyện chưa đủ, bổn tọa cũng chẳng thể phát huy hết năng lực.”

“Nói tóm lại, khả năng đánh bại hắn là hoàn toàn không có.”

Lâu Tử Nguyệt ủ rũ cúi đầu.

“Cũng không phải là...”

Ý chí chiến đấu của Lâu Tử Nguyệt lại dâng trào:

“Làm thế nào?”

“Bách Lý Hạo Thần sẽ biết.”

Trong lúc Lâu Tử Nguyệt và Kiêu Dạ nói chuyện, Bách Lý Hạo Thần lại đang giãy giụa bên đó, ánh mắt yêu khí xanh lục xuất hiện, cuối cùng lại bị Ngân Thiều thuận tay áp chế. Một hồi lâu sau, Bách Lý Hạo Thần ngước mắt lên, trong đôi đồng tử thâm sâu màu lục kia hiện lên những tia vằn máu như muốn thiêu đốt mọi thứ, giọng khàn khàn nhẫn nhục:

- Thả nàng ấy ra, ta sẽ đồng ý với ngươi.

Ngân Thiều nhướng mày cao ngạo, giống như đang phát tiết vậy,

- Không, ta muốn nàng ta phải chứng kiến toàn bộ quá trình kết hôn của chúng ta.

Lâu Tử Nguyệt thầm nghĩ, xem ra đầu óc của hắn ta bị Hồ Yêu tên A Nhân khiến cho điên cuồng rồi... Yêu sâu đậm đến mức hóa thành hận thù.

“Tử Nguyệt, nam nhân nhà ngươi phải thành hôn với nam nhân khác, người không góp vui gì ư?”

Kiêu Dạ đột nhiên nói.

“Chẳng phải ngươi nói không làm gì hết sao?”

“Đòi người đi.”

Lâu Tử Nguyệt vừa mới nghĩ xem nên đòi người như thế nào thì Bách Lý Hạo Thần đã nói với Ngân Thiều:

- Hôn lễ kiểu gì mà sao chẳng có khách khứa gì thế? Tối nay giờ Tý, Địa cung sẽ bị hủy, ngươi có thể mời các bằng hữu của ta đến đây không?

Cái gì? Thật sự sẽ có người sao? Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần, mặt hắn đỏ lên, giống như đang chống đỡ với áp lực từ Ngân Thiều vậy.

Thấy hắn như vậy, tim Lâu Tử Nguyệt nhất thời đau nhói, nàng học theo lời Kiêu Dạ, nghiêm túc trách móc Ngân Thiều:

- Ngân Thiều, ngươi như thế có đáng ngồi trên ngai vàng đấy không? Ép buộc hậu bối như vậy, nếu như để các trưởng lão Hồ Tộc nhìn thấy, thì trục xuất khỏi Hồ Tộc là chuyện nhỏ, nhưng bị mẫu thân Hạo Thần cắn chết mới là chuyện lớn đó.

Ngân Thiều đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lâu Tử Nguyệt, giống như không hiểu lời nàng nói.

Lúc này hắn mới thực sự đối diện với nữ nhân mà trước đó bị hắn ló ngơ, nàng ta chính xác là loài người, nhưng khí tức trên người nàng ta lại có chút gì đó lạ lạ...

Thấy Bách Lý Hạo Thần đã dần ổn định Lâu Tử Nguyệt mới thở phào một hơi. Bỗng nhiên, hô hấp của nàng ngưng lại, xem ra bản thân sắp gặp chuyện xui xẻo rồi.

Ngân Thiều lại lấy thanh đao ra, cứa vào cổ nàng một đường, cứa ra tơ máu, mùi máu phá tan không khí vui vẻ của buổi yến tiệc thành hôn. Loại cám dỗ mà tất cả mọi người đều không kìm nổi, đến ngay cả Ngân Thiều cũng không phải ngoại lệ, hắn muốn cắn nàng, hút máu nàng...

- Ngân Thiều! Ngươi dám động vào nàng ấy!

Bách Lý Hạo Thần gào thét, dường như không thể kiểm soát được yêu khí xanh lục.

Ngân Thiều bị chấn động một hồi mới hoàn hồn, nhưng lại không thèm quan tâm đến Bách Lý Hạo Thần mà nhìn chằm chằm Lâu Tử Nguyệt:

- Ngươi là... chủ nhân của Tứ Nguyệt Minh Châu đúng không?

Lâu Tử Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến hắn, thầm nghĩ, hắn ta muốn dùng miệng cắn nàng, đúng là chỉ có Hồ Yêu!

Ngân Thiều ném Yêu Nguyệt Đao xuống đất, nắm lấy bả vai nàng, đôi mắt lạnh lùng xen lẫn kinh hoàng:

- Chắc ngươi biết để tiếp tục duy trì Địa cung này thì cần điều gì chứ?

- Điều gì?

Lâu Tử Nguyệt giữ vẻ bình tĩnh, đột nhiên nàng phát hiện, sự chú ý của hắn ta đều đang đặt hết nơi nàng.

Lúc này, bầu không khí tuốt gươm giương nỏ giống như lò xo đang bị đè nén, chỉ cần sơ sẩy chút liền bật tung.

Nhưng có một khắc, cung dù đã giương lên nhưng đột nhiên lại tan thành mấy khói.

Ngân Thiều dời sự chú ý khỏi Lâu Tử Nguyệt, quay lại nói với hai người:

- Bổn tọa đổi ý rồi, ta sẽ thả các ngươi.

Khốn Tiên Thằng bị thu lại, Lâu Tử Nguyệt hơi sửng sốt.

Còn Bách Lý Hạo Thần chạy đến ôm chầm lấy Lâu Tử Nguyệt, mùi hoa đào chỉ mùa xuân mới có bao quanh nàng:

- Sao rồi? Nàng vẫn ổn chứ?

- Không sao.

Lâu Tử Nguyệt vùi đầu hít một hơi, xua tan tức giận trong lòng ban nãy.

Lâu Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần cùng nhìn về phía Ngân Thiều với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn không hề lơ là cảnh giác.

Ngân Thiều quăng Yêu Nguyệt Đao xuống, lạnh lùng nói:

- Cầm lấy đao của ngươi, trước khi bổn tọa còn chưa thay đổi ý định, nhanh chóng rời khỏi đây!

Lục quang hướng về phía Bách Lý Hạo Thần, hắn nhận lấy Yêu Nguyệt Đao.

- Gàoooo!

Tiếng thú gào vang lên.

Ánh mắt hai người đồng thời lộ vẻ cảnh giác.

Chỉ thấy xuất hiện một con Ngân Hồ lớn, hai chân nó vỗ vỗ, đột nhiên không gian liền xuất hiện một đường hầm, Bách Lý Hạo Thần kéo nàng lại sau lưng, nói:

- Đây là đường hầm không gian.

- Cạch!

Ngân Thiều khạc ra một viên minh châu nhẵn bóng,

- Tiểu tử, hy vọng yêu đan này sẽ giúp ngươi thức tỉnh.

Bách Lý Hạo Thần ngẩn người.

- Hẹn gặp lại.

Ngân Hồ xoay người tiến vào bên trong đường hầm, cửa không gian liền biến mất, nhưng trước khi đi còn nhìn về phía Lâu Tử Nguyệt, ánh mất ấy ý tứ thâm sâu, đến tận mấy năm sau nàng vẫn không hiểu ánh mắt ấy muốn nói điều gì.

- Tại sao hắn lại thả chúng ta ra?

Lâu Tử Nguyệt cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.

Bách Lý Hạo Thần cầm trên tay yêu đan với ánh lục yếu ớt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nghĩ đi nghĩ lại, chăm chú nhìn Lâu Tử Nguyệt, nghiêm túc nói:

- Là vì nàng.

- Trên người ta có thứ gì khiến hắn kiêng nể?

- Chắc là có đó.

Lâu Tử Nguyệt cau mày:

- Nhưng ta không biết nó là gì.